Chương 90: Tiểu Mạn bị cảm lạnh

Lâm Tiểu Mạn hôm nay rất mệt mọ, sau khi ăn xong, cô định lên lầu ngủ…Trên bầu trời nổi lên tiếng sấm khiến cô run rẩy, đèn trong nhà lập tức tắt.

Tại các bản làng miền núi xa xôi, tình trạng mất điện thường xuyên xảy ra do gió mạnh, sấm sét và mưa lớn.

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra soi sáng, nhìn Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn: “Bị cắt điện rồi, lầu trên giống như một cái bếp lò, hai người có muốn ra xe nghỉ ngơi không?”

“Em lên lầu nhìn xem.” Diệp Nhiên đi lên lầu, Lâm Tiểu Mạn cũng đi theo cô ấy.

Nhiệt độ ở trên tầng tương tự như ở phòng tắm xông hơi và các bức tường rất nóng.

Hai người trở về phòng, mở cửa rồi rồi đi xuống lầu, đi tới xe của Diệp Mặc bật điều hoà.

“Tắt điều hòa đi, kẻo cảm lạnh.” Diệp Mặc nói.

“Em biết.”

Diệp Mặc quay lên lầu, lấy chăn cho hai người xuống rồi gõ cửa xe.

“Anh lại làm gì vậy?” Lâm Tiểu Mạn mở cửa xe.

Diệp Mặc đưa chăn vào nói: “Hai người lấy chăn che bụng lại, cũng đừng đóng cửa kính xe hoàn toàn…”

“Ồ.” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười cầm lấy chăn.

Diệp Mặc quay lại giúp mẹ dọn dẹp nhà bếp, mưa lớn trút xuống, nối tiếp nhau như gáo đổ nước… Cơn mưa lớn vừa rơi xuống thường không mang lại cảm giác mát mẻ ngay lập tức.

Mẹ Diệp quay lại phòng ngủ, tầng một cũng nóng nhưng có thể chịu đựng được.

Diệp Mặc đốt một đĩa nhang muỗi trong phòng khách rồi nằm xuống ghế sofa, Tiểu Mục nằm bên ở sofa bên cạnh Diệp Mặc thè lưỡi…

Mưa to kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó chuyển thành mưa vừa, rồi thành mưa nhẹ.

Nhiệt độ cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Hai người Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn còn đang ngủ trên xe, Diệp Mặc liền đi tới gọi bọn họ, bảo họ vào phòng ngủ trong tầng một ngủ. Nếu ngủ trong xe suốt đêm mà máy điều hòa liên tục thổi, đặc biệt dễ bị cảm lạnh…

Đêm qua mưa to.

Nhiệt độ buổi sáng sớm đặc biệt mát mẻ nhưng nắng vẫn chói chang, đến chiều thì trời nóng nực khó chịu.

Diệp Mặc trộn hạt giống hoa đỗ quyên đã ngâm với phân hữu cơ, đem ra rìa núi rải ra. Nhìn vào dự báo thời tiết, mấy ngày gần đây có mưa lớn.

Buổi trưa, Diệp Mặc thấy Lâm Tiểu Mạn bơ phờ…

“Anh, chị dâu của em không khoẻ, anh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”

“Em bị cảm à?” Diệp Mặc hỏi.

“Em cảm thấy toàn thân mệt mỏi giống như em bị cảm lạnh.” Lâm Tiểu Mạn mệt mỏi nói.

Diệp Mặc sờ trán cô, tựa hồ bị sốt nhẹ: “Chúng ta vào thị trấn đi.”

“Em không sao, chỉ cần uống một gói thuốc cảm rồi nghỉ ngơi là được.” Lâm Tiểu Mạn không muốn đi khám bệnh trong bệnh viện.

“Nghe lời anh đi.” Diệp Mặc kéo Lâm Tiểu Mạn lên xe.

Tối hôm qua trong xe bật điều hoà cộng thêm việc Lâm Tiểu Mạn làm việc mệt mỏi nên rất dễ bị cảm lạnh.

Diệp Mặc đưa cô đến bệnh viện trong thị trấn và tiêm thuốc cho Lâm Tiểu Mạn. Sau khi về nhà ăn cơm trưa và nghỉ ngơi, Lâm Tiểu Mạn dần lấy lại sức và bắt đầu lái máy xúc.

Diệp Mặc hung ác trừng mắt nhìn cô: “Em ở nhà nghỉ ngơi, không được phép đi đâu.”

“Chị dâu đáng yêu của em, ngoan ngoãn nghe lời đi…” Diệp Nhiên ôm mặt cô cười nói: “Để Diệp Mặc đi làm, tiền cũng là của chị, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, lấy lương xong chúng ta sẽ đi mua sắm và tiêu tiền trong thành phố.”

“Em không được đi đâu cả.” Diệp Mặc lại cảnh cáo cô rồi lệ xe của Diệp Nhiên.

Mẹ Diệp cũng dặn dò: “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Những con đường trong làng phải kết nối với mọi nhà. Chiều dài nhất của vườn cây ăn quả Yumin là 5,1 km từ Bắc đến Nam, và chiều ngắn nhất là 2,4 km… Chiều dài rộng nhất từ Đông sang Tây là 1,9 km và chiều dài hẹp nhất là khoảng 400 mét.

Tổng chiều dài đường dự kiến xây dựng là 11,3 km. Ở đây còn có một con đường nhựa nguyên bản hai làn xe, dẫn thẳng vào hồ chứa.

Con đường này bao phủ toàn bộ vườn cây ăn trái.

Tổng chi phí của toàn bộ con đường ước tính là 5,2 triệu nhân dân tệ.

Khoản trợ cấp của chính phủ là 2,42 triệu nhân dân tệ.

Phần còn lại được chia theo bình quân đầu người, mỗi người đóng góp hơn 9.000 nhân dân tệ.

Mọi người đều rất tích cực trong việc xây dựng đường. Cho đến nay, vẫn có người muốn trải nhựa đường.

Việc trải nhựa đường có thể tăng tuổi thọ của đường.

Hơn nữa, họ chỉ sử dụng bê tông sỏi để làm cứng đường ở đây mà không đặt thanh thép. Sẽ thực sự tốt hơn nếu trải một lớp nhựa đường.

Chỉ là có một số gia đình đã tốn rất nhiều tiền mua vườn cây ăn quả, nếu sau đó trải nhựa thì sẽ phải tốn nhiều tiền hơn.

Buổi chiều chỉ có Diệp Mặc và Diệp Nhiên ở công trường nền đường.

Diệp Mặc vừa khởi động máy xúc, Trần Thần đã lái xe đi tới gọi lớn: “Anh!”

“A?” Diệp Mặc quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Diệp Mặc tắt máy xúc, cùng đi theo Trần Thần vào dưới bóng cây: “Chuyện gì vậy?”

“Là về việc làm đường. Nhiều người trong làng muốn trải nhựa…” Trần Thần nói: “Con đường trải nhựa này sẽ tốn hơn 7.000 nhân dân tệ mỗi người nữa.”

“Chắc chắn rồi, đường ở đây mỏng, nếu trải nhựa thường là hai lớp, ít nhất là từ 2-5 cm.” Diệp Mặc nói: “Bây giờ cái gì cũng tăng giá, nếu trải nhựa thì mỗi người ít nhất phải trả thêm 7.000 nhân dân tệ. Mặt đường trải nhựa không được chính phủ trợ giá.”

“Anh cảm thấy có cần thiết phải trải nhựa mặt đường không?”

Diệp Mặc lắc đầu: “Không cần thiết lắm. Tuy nhiên, nhìn tổng thể thì việc lát mặt đường nhựa sẽ tốt hơn. Tương lai, hạt giống hoa sẽ được gieo ven hai bên đường. Nếu trải nhựa đường cũng không tệ. Kỳ thật có thể trải nhựa đường bây giờ, nếu không sau này trải nhựa sẽ rất phiền phức, tài chính có khó khăn gì không?”

“Không có khó khăn gì.” Trần Thần nói.

Đối với Trần Thần và gia đình ba người của anh, việc trải nhựa tốn hơn 20.000 nhân dân tệ. Không phải quá nhiều cũng không phải quá ít.

Suy cho cùng, ngôi làng của họ vẫn đầy rẫy những hộ bị phá dỡ…

Gia đình Trần Thần mua vườn cây ăn trái ở đây và vẫn còn hàng trăm nghìn.

Ở đây xây đường thì đắt một chút, xây nhà thì rẻ hơn một chút, chủ yếu đắt ở phần trang trí.

“Không có khó khăn gì, chỉ là mở đường thôi. Xây dựng thôn làng trở nên xinh đẹp đẳng cấp hơn cũng không có hại gì.” Diệp Mặc cười nói.

Trần Thần cười gật đầu: “Vậy tôi trở về bàn bạc với đám người chú hai, kỳ thực tôi cũng muốn làm đường nhựa.”

Trần Thần đi rồi, Diệp Mặc quay lại máy xúc, khởi động máy xúc, kéo hết ga và tiếp tục lái xe.

Lâm Tiểu Mạn bắt đầu học lái vi mô, mất trọn hai ngày, tốc độ làm việc quả thực có chút chậm, gần như bị Diệp Nhiên đuổi kịp ở phía sau.

Đang lái máy xúc, Diệp Mặc đột nhiên nhìn thấy một đám nấm trong vườn cây ăn quả trước mặt, liền dừng máy lại…

Là một đám nấm Gallinopsis (Nấm gà).

Diệp Mặc đã từng mắc bệnh nấm Gallinopsis khi còn nhỏ. Mảng nấm gà này thối nhiều rồi.

Nếu tìm được chúng vào buổi sáng, chắc chắn anh sẽ nhặt được bảy, tám ký. Lúc này đã hơn sáu giờ chiều…

Diệp Mặc chọn ra những cây nấm gà ngon, nặng hơn một cân, có thể mang về nhà xào thịt hoặc nấu canh.

Diệp Mặc đặt đám nấm vừa nhặt được được gốc cây rồi tiếp tục quay lại xe lái máy xúc.

Mặt trời đã lặn về hướng Tây, trời lại trở nên nóng bức ngột ngạt.

Máy xúc được trang bị một quạt điện nhỏ, không khí thổi ra rất nóng cộng thêm tiếng máy xúc… Diệp Mặc cảm thấy có chút lo lắng và kích động.

Thời tiết hiện tại thực sự không thích hợp để làm việc ngoài trời lâu. Chẳng trách Lâm Tiểu Mạn bị bệnh…

Buổi tối, rất lâu sau khi mặt trời lặn, Lâm Tiểu Mạn lái ô tô tới, tay cầm một bình giữ nhiệt lớn.

Diệp Nhiên dừng máy phía sau, gọi điện cho Diệp Mặc.

“Em đã nấu canh đậu xanh rồi, lại đây nghỉ ngơi đi.” Lâm Tiểu Mạn gọi lớn.

Canh đậu xanh đã nguội rồi, có lẽ đã nấu được một lúc lâu.

“Em cảm thấy tốt hơn chưa?” Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn nói.

“Đã tốt hơn rồi.”

“Nếu thấy trong người không khoẻ thì nói với anh, đừng cố nhịn.” Diệp Mặc đưa tay sờ đầu cô: “Nếu em nói với anh là sáng nay em thấy không khoẻ thì em sẽ không phải tiêm.”

“Đúng vậy…” Diệp Nhiên nhìn Lâm Tiểu Mạn và nói: “Đừng coi chúng tôi như người ngoài, nếu tôi thấy không khoẻ, tôi sẽ không đi làm.”

“Không thấy mệt nữa thật mà.” Lâm Tiểu Mạn cúi đầu nói.