Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 87: Ánh trăng buổi tối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau bữa tối.Diệp Mặc đang định ra ngoài tưới nước cho cây sầu riêng.

“Chờ em.” Lâm Tiểu Mạn đuổi theo anh ngồi vào ghế phụ, chạm vào Tiểu Mục ở ghế phụ.

“Hôm nay em đã vất vả rồi, sao không nghỉ ngơi sớm đi?” Diệp Mặc nói.

“Em không mệt.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Tưới nước không tốn bao nhiêu thời gian.”

Đêm nay trên trời có nửa vầng trăng, rất sáng. Bầu trời lấm tấm những vì sao…

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, phản chiếu hình dáng của vạn vật.

Diệp Mặc đi vào nhà kho lấy ra một cái vòi, sau đó nối với vòi nước cạnh đó.

Lâm Tiểu Mạn cũng cầm lấy một cái, mỉm cười cầm phần đầu vòi nước lên, chĩa vào Diệp Mặc, nhẹ nhàng ấn xuống, phun nước khắp người anh.

Diệp Mặc cũng bắt đầu chống trả kèm theo tiếng cười, rất nhanh quần áo của bọn họ đều ướt đẫm.

“Được, được, anh đầu hàng. Mau tưới nước cho vườn ươm rồi về nhà ngủ. Ngày mai em phải dậy sớm.”

“Sáu giờ sáng mai anh có dậy không?” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười, xịt thêm cho Diệp Mặc một ít nước.

“Có.” Diệp Mặc gật đầu.

Vườn ươm rộng hơn hai mẫu đã được tưới bằng hai vòi nước trong khoảng nửa giờ.

Hai người thu dọn đồ đạc mang vào nhà kho…

Trên trán Lâm Tiểu Mạn có giọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước do hai người vui đùa để lại. Quần áo trên người cô cũng ướt đẫm, chiếc quần sooc màu đen hiện dưới chiếc áo phông trắng hiện ra lờ mờ, tôn lên những đường cong cơ thể cô một cách hoàn hảo.

“Sao anh lại nhìn em?” Lâm Tiểu Mạn có chút sợ hãi khi thấy Diệp Mặc nhìn thẳng vào mình.

“Trông em rất đẹp.” Diệp Mặc nói.

“Mau về đê, ngày mai chúng ta phải dậy sớm.” Lâm Tiểu Mạn làm mặt lạnh nói, tắt đèn trong nhà kho, nắm lấy tay Diệp Mặc.

Đêm nay trăng rất sáng.

Tiếng nhiều loài côn trùng kêu cũng rất mạnh mẽ.

Đến bên cạnh xe, trong đầu Diệp Mặc chợt hiện lên một cốt truyện kinh điển thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, tổng tài hống hách và nữ chính…

“Anh đang làm gì vậy? Thật kỳ lạ…” Lâm Tiểu Mạn nhận ra sự kỳ quái của Diệp Mặc.

“Em không thấy ánh trăng đêm nay rất sáng sao? Tiếng côn trùng kêu…” Diệp Mặc căng thẳng đưa tay ra muốn chạm vào Lâm Tiểu Mạn…

Cô lập tức tránh đi, kỳ quái nhìn anh.

Sau đó Diệp Mặc xấu hổ, cúi đầu, một tay chống vào xe, tay kia chải mái tóc ngắn của chính mình. Bầu không khí rất khó xử, ngay cả khuôn mặt cháy nắng của Diệp Mặc cũng đỏ lên.

Tiểu Mục đang đợi lên xe bên cạnh anh, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn hai người, xong việc rồi sao chủ nhân không về nhà?

Sau đó chú chó nhỏ nhìn vào hai người họ và sủa “Gâu gâu” mấy tiếng.

Lâm Tiểu Mạn có thể nhìn ra Diệp Mặc muốn làm gì, cô rất muốn cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ. Nhưng cô biết mình không nên cười lúc này, thế là đành nhịn xuống.

“Mau trở về thôi.”

“Anh không muốn quay về.” Diệp Mặc hành động như một cậu bé mới lớn.

Lâm Tiểu Mạn nhe răng hung dữ: “Nếu anh không đi về, em sẽ cắn anh.”

Thật ra, Lâm Tiểu Mạn cũng có chút mong đợi nhưng Diệp Mặc lại quá rụt rè.



Sau khi trở về nhà, Lâm Tiểu Mạn chạy lên lầu như đang chạy trốn điều gì đó.

Diệp Mặc ngồi trong xe gãi tóc rồi xuống xe đi vào trong phòng tắm dưới lầu.

Anh thấy đêm nay không còn mát mẻ nữa…

Diệp Mặc bật quạt điện, nằm trằn trọc trên giường không ngủ được… Trong đầu anh tràn ngập cảnh tượng xấu hổ trước đó.

Khi anh vừa chìm vào giấc ngủ, Diệp Mặc có cảm giác như trời sắp sáng. Anh vào bếp nấu cơm, sau đó xào hai loại rau và nấu canh.

Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn đi xuống lầu thấy Diệp Mặc vẫn đang bận.

“Anh đang nấu món gì thế?” Diệp Nhiên kỳ quái nhìn Diệp Mặc.

“Ừ, còn có canh cà chua trứng, sắp xong rồi, em ăn trước đi.” Diệp Mặc nói.

Khi Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy Diệp Mặc, cô giơ tay lên và vung nắm đấm nhỏ của mình, điều này không có tác dụng răn đe.

Cha mẹ Diệp Mặc cũng dậy, ăn sáng xong họ cùng nhau ra ngoài…

Diệp Mặc cũng không cần phải dậy sớm như vậy, nhìn mọi người đi ra ngoài xong, anh trở lại phòng mình trên lầu, bật điều hoà.

Đêm qua anh không ngủ được nhiều.

Trong phòng bật máy điều hoà cộng với mùi thơm đặc trưng của Lâm Tiểu Mạn vẫn còn đọng lại trong phòng khiến Diệp Mặc chìm vào giấc ngủ.

Sau 9 giờ sáng, Diệp Mặc tỉnh lại, anh lái chiếc xe bán tải ra ngoài và đi lấy cây thuỷ sinh rồi bỏ vào không gian cho đến trưa.



Nhiệt độ vào buổi chiều đặc biệt oi bức.

Diệp Mặc đem hết số cây thuỷ sinh mang về lúc sáng thả vào trong hồ chứa, sau đó ra ngoài hái dừa mang tới cho Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn.

“Đã đến giờ giải lao rồi, đến ăn dừa và nghỉ ngơi chút đi.” Diệp Mặc gọi lớn.

Diệp Nhiên dừng máy trước, đi tới: “Chị dâu nghỉ ngơi một lát đi.”

“Tôi xuống ngay đây.” Lâm Tiểu Mạn đào xong cây ăn quả trước máy xúc rồi mới dừng máy. Sau khi tới đây, cô ngồi cạnh Diệp Nhiên, lau trán thấm đẫm mồ hôi: “Hôm nay nóng quá.”

“Tối nay trời sẽ mưa to.” Diệp Nhiên đưa quả dừa đã chặt sẵn của Diệp Nhiên cho Lâm Tiểu Mạn và nhìn hai người một cách kỳ lạ.

“Anh có đưa dừa cho dì chưa?” Lâm Tiểu Mạn nhấp một ngụm nước dừa rồi hỏi Diệp Mặc.

“Chưa. Người làm đường quá nhiều, không đủ để chia.” Diệp Mặc nhún vai.

Chỉ có một số cây dừa đã ra quả, hầu hết đều đã được hái trước đó nên số lượng còn lại không nhiều.

“Ngày mai anh sẽ tới nhà em, em có muốn về không?” Diệp Mặc hỏi.

“Ngày mai chú có rảnh không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi lại anh.

“Bố anh?”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

“Chắc tối nay ông ấy không về, có lẽ sẽ ở lại thành phố một đêm, ngày mai nhất định sẽ không rảnh…”

“Vậy dì có lái máy xúc được không?”

“Không, nhưng chỉ nghỉ một ngày thôi, không sao đâu.”

“Vậy quên đi, em đang lái máy xúc ở đây.” Lâm Tiểu Mạn cầm quả dừa, ngậm ống hút trong miệng, hút một ngụm: “Một ngày nghỉ tốn mất mấy trăm tệ, có thời gian em sẽ về nhà sau.

Diệp Mặc mỉm cười gật đầu.

“Ngày mai anh giúp em lái xe đi. Chiếc xe em vừa mới mua không thể cứ để nằm mãi được.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Được.”

Diệp Nhiên nhìn Lâm Tiểu Mạn: “Chị dâu mua ô tô, là loại xe gì?”

“Là Xingyue L.”

Diệp Nhiên lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bằng hình ảnh rồi nói: “Là xe năng lượng mới hay sao?”

“Mẫu xe này mới có hình dáng giống như một chiếc xe sử dụng năng lượng mới nhưng nó là xe chạy bằng nhiên liệu.”

“Mẫu xe 2.0T, mức tiêu thụ nhiên liệu trên 100 km là bao nhiêu?” Diệp Nhiên nói: “Bây giờ giá dầu đắt quá, sao không mua một chiếc xe chạy bằng năng lượng mới?”

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi, liếc nhìn Diệp Mặc: “Hỏi anh trai cậu đi, anh ấy đã giới thiệu xe chạy bằng nhiên liệu cho bố tôi.”

“Xe của Tiểu Mạn có thể đi được bao nhiêu km trong một năm?” Diệp Mặc nói.

Nếu tần suất sử dụng cao thì nên mua xe chạy bằng năng lượng mới.

Hơn nữa lúc Lâm Tiểu Mạn mua xe, chắc chắn cô ấy không thường xuyên sử dụng, cô ấy cũng không lái xe đi làm mỗi ngày.

Chiếc xe đó có thể sẽ do bố vợ tương lai của anh lái. Tần suất sử dụng chiếc xe của bố vợ anh sau này chắc chắn sẽ không cao… Trong trường hợp này, không cần phải mua xe sử dụng năng lượng mới.

“Sao ngày mai anh lại đến nhà Tiểu Mạn?” Diệp Nhiên hỏi.

“Anh đang định nuôi một ít cá và tôm càng trong hồ chứa nước lớn ở Cao Sơn Bình, ngày mai anh tới đó xem thử…”

Diệp Mặc muốn xác định rõ về việc nuôi hỗn hợp cá tôm hay là chuyên nuôi tôm càng… Nếu là nuôi hỗn hợp thì chủ yếu nên thả cá hay tôm càng. Anh cũng không biết những thứ này nên cần đến đó để tìm hiểu rõ ràng trước khi đưa ra quyết định.
« Chương TrướcChương Tiếp »