Chương 83: Suy nghĩ quá nhiều

Con người đôi khi phải có những suy nghĩ của riêng mình.Đường Tấn hiện tại chính là giống như Diệp Mặc nói xong, anh ấy vẫn đang nghĩ tới việc xây dựng nhà nghỉ.

Mở một nhà nghỉ B&B trên núi vốn không phải danh lam thắng cảnh hay địa điểm du lịch. Diệp Mặc thật sự không biết kế hoạch của anh ấy là gì, làm sao có thể tự tin điều hành nhà nghỉ B&B.

Diệp Mặc vỗ vào vai Đường Tấn nói: “Vườn cây ăn quả tôi giới thiệu cho cậu nhất định là không lừa gạt cậu. Hãy nghe tôi và quản lý vườn cây ăn quả thật tốt. Mấy năm nữa, khi cậh có tiền muốn mở nhà nghỉ, cậu sẽ có thể mở.”

Đường Tấn cuối cùng cũng gật đầu.

Vương Duyệt trợn mắt nhìn chồng mình: “Anh thật lợi hại, em nhìn anh một cái anh liền cười lạnh.”

Đường Tấn cười hai tiếng nói: “Nhưng chúng tôi không biết cách chăm sóc cây lựu…”

“Hãy học hỏi từ người dân xung quanh. Tôi cũng vậy, tôi không biết cách chăm sóc dừa và tôi vẫn đang học. Hơn nữa, cậu hiện tại đang ở làng Trường Châu, nếu cậu có gì khó khăn hãy đến uỷ ban làng. Uỷ ban thôn không phải để trang trí. Từ giờ trở đi, vườn cây ăn quả ở đây phải được thực hiện theo tiêu chuẩn quản lý thống nhất. Cậu ký thoả thuận quản lý tiêu chuẩn thống nhất vườn cây ăn quả của đội sản xuất chưa?”

“Đã ký.” Vương Duyệt gật đầu.

“Không có gì đâu. Uỷ ban thôn sẽ thống nhất mua phân bón hữu cơ, phân bón hóa học và các loại phân bón khác, cũng như thuốc bảo quản hoa và trái cây, thuốc trừ sâu và các loại hoá chất xanh và hữu cơ khác. Trong quản lý lựu, họ cũng sẽ mời những người có kiến thức kỹ thuật đến hướng dẫn trong tương lai.”

“Bang bang bang.” Diệp Nhiên đi tới, gõ cửa kính xe rồi mở cửa.

“Anh Đường, chị Vương Duyệt.” Diệp Nhiên cười nói.

Hai vợ chồng Đường Tấn gật đầu.

“Anh trốn trong xe làm gì?”

“Nói chuyện phiếm, bật điều hoà.” Diệp Mặc nói: “Bố mẹ đâu?”

“Ở trong nhà kho.” Diệp Nhiên nói: “Bố muốn xây nhà có sân trong nhưng mẹ thích biệt thự phong cách hiện đại, em cũng thích phong cách hiện đại. Anh đi an ủi bố đi.”

Trên đầu Diệp Mặc xuất hiện một đường màu đen nói: “Thoải mái.”

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, rất nhiều người cần sự an ủi của anh.

“Diệp Mặc.” Cha Diệp đi tỡi

“Bố!”

“Chú…” Lâm Tiểu Mạn chào theo.

“Chú.” Đường Tấn và Vương Duyệt cũng chủ động chào.

“Này.” Cha Diệp nói: “Mẹ con muốn xây một biệt thự theo phong cách hiện đại, giống kiểu biệt thự mà con từng xây trên đỉnh núi. Một biệt thự theo phong cách đó có vẻ khá đắt tiền phải không?”

“Giá thành gần giống như căn biệt thự xây theo kiểu Trung Quốc vậy.” Diệp Mặc nói.

“Ồ… không sao đâu. Bố về nấu cơm trước đã.” Cha Diệp nói rồi nhìn Đường Tấn và Vương Duyệt: “Buổi trưa tới nhà chú ăn cơm.”

“Được.”

Cha Diệp lái xe của Diệp Nhiên về.

Lâm Tiểu Mạn nhìn bóng lưng của cha Diệp, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Diệp Mặc: “Chú trông có vẻ không vui.”

“Không sao đâu, một lát nữa bố anh sẽ ổn thôi.” Vẻ mặt Diệp Mặc cũng có chút co giật.

Tình trạng gia đình anh là như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn…

Ừm, anh có thể làm Lâm Tiểu Mạn nghe lời ở giai đoạn yêu đương sao? Nếu không, bố Diệp của ngày hôm nay rất có thể sẽ là anh của tương lai.

Đi vào trong nhà kho.

Trong kho có rất nhiều người.

Hai công ty chịu trách nhiệm tiếp tân và bị choáng ngợp.

Nói về việc xây dựng biệt thự đồng quê là điều đặc biệt rắc rối. Họ đã chuẩn nị rất nhiều bản vẽ, sau khi khách hàng chọn bản vẽ, các chuyên gia sẽ giải thích…

Những ngôi nhà được xây dựng tập thể với số lượng lớn nên cả hai công ty đều đưa ra mức giá rất thấp.

Nhưng trong một buổi sáng, cả hai công ty chỉ ký được 7 đơn hàng, hàng chục người quan tâm vẫn còn đang băn khoăn.

“Mẹ!”

Mẹ Diệp đang ở bên Công ty Xây dựng Tân Hương, một kỹ sư đang giải thích cho bà về chi phí của những toà nhà mới theo phong cách đồng quê Trung Quốc.

Mẹ Diệp Mặc ban đầu muốn xây một biệt thự theo phong cách hiện đại và đơn giản, nhưng phong cách đó tuy trông đơn giản nhưng chi phí cũng tương tự như những biệt thự khác, trang trí cũng tốn kém.

Những biệt thự theo phong cách tối giản hiện đại thường yêu cầu những mảnh kính lớn và phải được tuỳ chỉnh đặc biệt…

Ví dụ, biệt thự trước đây của Diệp Mặc chỉ sử dụng 7 mảnh kính trong tổng số 120.000 mảnh.

Mẹ anh lo lắng về vấn đề tiền bạc, sau khi biết việc trang trí biệt thự kiểu đơn giản rất tốn kém nên bà đã chọn phong cách khác. Sau đó bà hướng đến phong cách mục vụ mới của Trung Quốc với các toà nhà trong sân… Đó cũng là kiểu sân mới, là một kiểu kiến trúc cổ điển truyền thống, chi phí chính của việc xây dựng sân trong là đắt hơn một chút. Nhưng khi nói đến việc trang trí thì cũng phải tốn rất nhiều tiền mới có được hiệu quả.

Đơn giản nhất là phong cách Trung Quốc mới, có kết cấu đơn giản, giá thành rẻ, không cần trang trí quá nhiều mới đạt được kết quả tốt.

Không cần phải vội vàng ký hợp đồng khi xây nhà.

Nhân viên của hai công ty sẽ làm việc ở đây trong thời gian dài hơn.

Vợ chồng Đường Tấn cũng không vội ký hợp đồng, họ còn cầm cuốn album dự định về nhà bàn bạc rồi đưa bố mẹ hai bên xem qua trước khi ký hợp đồng.

Khi cha Diệp về nhà, ông mua một con gà thả vườn về nấu.

Cha mẹ Diệp, Đường Tấn và Diệp Nhiên đi ra phòng khách nói chuyện về việc xây biệt thự.

Xây nhà ở nông thôn là việc lớn, cần phải làm tốt và đẹp.

Với tiền đề kinh phí tương đối đủ, việc lựa chọn kiểu nhà tự xây thực sự là một vấn đề nan giải.

Diệp Mặc và Lâm Tiểu Mạn đang ở trong bếp, phụ trách nấu nướng và chiên hai món ăn kèm.

“Em thích loại biệt thự nào?” Diệp Mặc hỏi khi nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn.

“Em thấy chúng đều rất đẹp.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Mấu chốt là ở trang trí.”

“Sau này kiếm được tiền, chúng ta sẽ tìm một địa phương có tầm nhìn rộng rãi để xây nhà.” Diệp Mặc cười nói.

Lâm Tiểu Mạn phồng má, ngại không nói chuyện với Diệp Mặc, cô nhìn nồi gà kho: “Gà chín rồi, không có mùi vị gì cả, em cho thêm chút muối.”

Sau khi rau cỏ đã xào xong, Diệp Mặc bưng ra phòng khách bày biện: “Đã có thể ăn được rồi.”

Lâm Tiểu Mạn theo sau bưng bát đũa đi vào…

Đường Tấn đổ đầy bia vào bát của Diệp Mặc và cha Diệp rồi hỏi: “Chú ơi, khi nào đường xi măng trong làng sẽ cứng lại?”

“Trong vòng mười ngày nữa sẽ làm nền đường, chỉ đổ bê tông thôi nên sẽ rất nhanh. Sáng nay đã có mấy trăm mét đường được xây dựng.” Cha Diệp nói.

“Sau này vườn cây ăn trái trong làng có được quản lý thống nhất không?”

“Không thống nhất. Nhưng khi mua một mảnh về cơ bản là thống nhất, đơn hàng lớn sẽ rẻ hơn. Ví dụ, phân bón hữu cơ có giá tốt hơn là 8 nhân dân tệ, nếu mua riêng lẻ là 900 nhân dân tệ một tấn. Nếu số lượng lớn có thể đại lý hoặc nhà sản xuất vẫn chuyển trực tiếp đến đây, tức là khoảng 700 nhân dân tệ một tấn. Nếu cháu mua phân bón hữu cơ do các trang trại gần đó sản xuất, giá sẽ còn thấp hơn. Nhưng nếu cháu tự mua, tự mình quản lý vườn cây, giá cả phân bón trong làng sẽ không có sự sắp xếp thống nhất…

Diệp Mặc nói với Đường Tấn: “Cậu không cần lo lắng, quản lý vườn cây ăn quả không khó, chỉ cần chú ý hơn là được.”

Cha Diệp mỉm cười nhìn Diệp Mặc: “Nghe con nói cứ như con là chuyên gia vậy.”

“Không phải vậy, nhưng bố có nghĩ như vậy không?”

Sau bữa trưa, vợ chồng Đường Tấn tạm biệt rồi rời đi, họ vẫn mở cửa hàng trong thành phố, buổi chiều Đường Tấn còn phải bận rộn làm bánh mì.

Diệp Mặc đang dọn dẹp nhà bếp, Diệp Nhiên chủ động đi vào giúp đỡ, cười nhìn Diệp Mặc: “Anh ơi, em muốn mua một chiếc máy xúc, từ nay về sau em chỉ tập trung lái máy xúc thôi. Máy xúc có thể nhanh kiếm lại tiền…”

“Máy xúc ở nhà, máy xúc của anh không đủ dùng sao?” Diệp Mặc nói.

“Thứ em muốn là chiếc máy xúc nhỏ đó.” Diệp Nhiên cười khúc khích.

“Anh tạm thời cần máy xúc nhỏ. Được rồi, khi việc trong làng xong hết, em có thể qua giúp anh khai hoang, hoàn thành mọi công việc ở Cao Sơn Bình. Lúc đó máy xúc nhỏ sẽ cho em.” Diệp Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng gõ gõ đầu Diệp Nhiên.

“Không được, tốt nhất là em nên đưa tiền cho anh. Khoảng 300.000 dựa trên chi phí khấu hao thì sao?”

“Em chỉ muốn tìm việc để làm thôi à? Em không định sửa nhà à?”

Lần này hộ khẩu đã được chuyển đi, hộ khẩu của Diệp Nhiên cũng trở nên độc lập, cô ấy có thể có được một ngôi nhà độc lập.

“Chỉ là một chiếc máy xúc mà thôi, sao em lại phải rạch ròi như vậy? Dù em chưa kết hôn hay sau này có kết hôn thì vẫn là em gái của anh… Chúng ta mãi mãi là một gia đình.” Diệp Mặc nói: “Em lo Tiểu Mạn sẽ nghĩ nhiều à?”

Diệp Nhiên lén liếc nhìn anh: “Có một chút.”

“Tiểu Mạn hiểu chuyện hơn em nghĩ, em nghĩ nhiều quá. Nếu em muốn mua máy xúc cho riêng mình thì nên mua một chiếc máy đào siêu nhỏ. Ở nông thôn, việc đào vi mô có thể làm được rất nhiều việc, chẳng hạn như đào rãnh hoặc bón phân trong vườn cây ăn quả. Đào vi mô dễ sử dụng hơn so với máy đào nhỏ.”

“Cái này…” Diệp Nhiên xấu hổ nói.

Lâm Tiểu Mạn vừa mới đến nhà họ, Diệp Nhiên đã lo lắng về được và mất.

Diệp Mặc đã tìm được bạn gái, cô là em gái của anh lẽ ra cô phải vui mừng nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, có cảm giác mất mát…

“Em suy nghĩ nhiều quá.” Diệp Mặc nhìn cô cười nói: “Lái máy xúc có khó không?”

“Không khó.” Diệp Nhiên nói: “So với lái các loại máy khác còn dễ hơn, làm việc rất dễ dàng.”

“Hỏi chị dâu của em xem cô ấy có muốn lái máy xúc hay không, nếu cô ấy đồng ý, em có thể dạy cô ấy.” Diệp Mặc nói: “Sau này hai người có thể cùng nhau lái máy xúc kiếm tiền.”

“Được.” Diệp Nhiên mím môi, gật đầu mạnh mẽ: “Nếu Tiểu Mạn cùng lái máy xúc thì em không lo em là người bị đen trong nhà nữa rồi.”