Chương 80: Bắt đầu xây dựng ngôi làng mới

May mắn thay, vườn cây ăn trái đã được tưới nước hôm qua.Mới hơn tám giờ sáng mà nắng đã chiếu gay gắt.

Sau khi ăn cơm và dọn dẹp nhà bếp xong, Diệp Mặc xịt kem chống nắng lên mặt, cổ và cả cánh tay, chân để lộ ra ngoài.

Bây giờ anh đã có tiền, không có gì sai khi để bản thân sống một cuộc sống tinh tế hơn.

Lâm Tiểu Mạn đang bôi kem chống nắng, thấy Diệp Mặc chuẩn bị ra ngoài liền nói: “Đợi đã.”

“Em có chuyện gì vậy?”

“Đợi em lên lầu lấy túi.” Lâm Tiểu Mạn chạy lên lầu, mang theo một chiếc túi đeo chéo màu trắng.

Ngồi lên xe, Lâm Tiểu Mạn mở túi xách, lấy son môi bôi lên môi, nhìn Diệp Mặc hỏi: “Có đẹp không?”

“Đẹp, vô cùng xinh đẹp.”

Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc: “Son môi và túi xách là do Nhiên Nhiên đưa cho em.”

Diệp Mặc gật đầu cười nói: “Con bé khá thoải mái.”

Lâm Tiểu Mạn cắn môi…

“Có chuyện gì à?”

Lâm Tiểu Mạn có chút bối rối, cô cảm thấy không biết phải nói gì.

Hiện tại cô không có việc làm, lại còn tiêu tiền của bố mẹ, những thứ Diệp Nhiên đưa cho cô cũng khá đắt tiền…

Khoảng cách giữa hai gia đình có chút lớn, Lâm Tiểu Mạn không vui vẻ như bề ngoài sau khi nhận thấy những điều này.

Diệp Mặc nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô: “Sao vậy?”

Lâm Tiểu Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thật lòng yêu em không?”

“Anh đã đến gặp bố mẹ em, còn em thì đã đến nhà anh…” Diệp Mặc nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn xoa xoa gấu váy của mình, điều này cho thấy trong lòng cô đang lo lắng và khẩn trương: “Anh đang rất nghiêm túc, em cũng phải nghiêm túc.”

Lâm Tiểu Mạn cau mày, điều này…

Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

“Không có gì, anh lái xe đi.” Lâm Tiểu Mạn bất cẩn nói.

Diệp Mặc khởi động xe: “Em là chị dâu của Diệp Nhiên, cô ấy đối tốt với em đó là điều đương nhiên. Nếu con bé dám đối xử tệ với em, anh sẽ đánh nó. Vậy nên em hãy bao dung hơn với con bé.”

Mặc dù Diệp Nhiên rất có tài ăn nói, nhưng đối với Diệp Nhiên, Lâm Tiểu Mạn chỉ là một người xa lạ trước mặt cô ấy… Cô không biết nên làm thế nào để nhanh chóng thân thiết giữa hai người.

“Em chỉ muốn nói rằng điều kiện tài chính của gia đình em không tốt bằng nhà anh, món quà Nhiên Nhiên tặng em không thể trả lại được. Dù sao thì chúng ta cũng mới quen biết không lâu, lỡ như chúng ta chia tay thì…”

Diệp Mặc ngắt lời cô: “Anh đẹp trai như vậy, lại không phải là người xấu, sao em lại lỡ bỏ anh? Nếu em bỏ anh, em lấy đâu ra một người bạn trai, người chồng tốt như vậy?”

“Em sẽ đi tìm một anh chàng tốt, một anh chàng tốt có ba chân…” Lúc này Lâm Tiểu Mạn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc sáng, lén bĩu môi.

Diệp Mặc thật sự không nghĩ bản thân mình có điều kiện như vậy, anh cũng không phải có gia thế. Gia đình anh cũng chỉ là những người bình thường đến từ vùng quê miền núi…

Trả qua những ngày qua cùng Lâm Tiểu Mạn, Diệp Mặc thực sự cảm thấy mình rất may mắn.

Lâm Tiểu Mạn là một cô gái tốt mà lại rơi vào tay một người đàn ông trung tuổi như mình, Diệp Mặc âm thầm vui mừng.

Lâm Tiểu Mạn xinh đẹp, biết nấu ăn và có đức hạnh…

Đức hạnh của các cô gái Tứ Xuyên… À, nó không giống như đức hạnh được nhiều nơi nhắc đến.

Nhìn tính cách của Diệp Nhiên, sau đó nhìn tính cách của mẹ Diệp, và tính cách của những người phụ nữ ở quê hương Diệp Mặc… như vợ Đường Tấn, thím hai của anh, và các dì của Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn trông giống như một con cừu nhỏ, nhưng có điều gì đó ở phụ nữ Tứ Xuyên đã in sâu vào trong xương của cô ấy.

Là người Tứ Xuyên, Diệp Mặc có một số điêu đã khắc sâu vào xương tuỷ, phải nói rằng, từ nhỏ anh đã quen với nó…

Theo cá nhân anh nghĩ thì Diệp Mặc cảm thấy mình làm “trâu già” không có gì sai.

Tại sao anh lại nghĩ về tất cả điều này?

Có vẻ như hiện tượng kiểm soát gia đình chặt chẽ không chỉ giới hạn ở phụ nữ Tứ Xuyên. Đây còn là hiện tượng phổ biến trên toàn quốc…

Điều này không tốt một chút nào.

Diệp Mặc thậm chí còn chưa kết hôn và anh bắt đầu nghĩ đến cuộc sống bị quản thúc sau khi kết hôn?

Không, bây giờ anh đã là ông chủ lớn nên anh phải kiểm soát Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn nghiêng đầu nhìn Diệp Mặc, lúc thì cau mày, lúc thì mỉm cười, rồi lại cau mày: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không.” Diệp Mặc tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Hôm nay lại là một ngày nắng, may mắn tối qua vườn cây đã được tưới nước.”

“Những cây dừa ở độ tuổi nào thì ra quả?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Hai hoặc ba năm, đều là giống dừa lùn mới, nếu chăm sóc tốt, hai ba năm nữa sẽ có quả, nhưng anh không biết chính xác bao nhiêu năm mới có quả.” Diệp Mặc nhún vai.

Phải mất một thời gian dài để trồng trọt một vườn cây ăn quả để cây ăn quả lớn lên và kết trái.

Đi ngang qua vườn sầu riêng, Diệp Mặc dừng lại, xuống xe đi vào nhìn xem.

Cây sầu riêng được cấy ghép tương đối hoàn chỉnh, trước đây trên cây có quả sầu riêng. Bây giờ quả trên cây đã rụng hết…

Có mấy cây sầu riêng đã mọc nụ hoa trên thân.

Đối với gốc cây cấy, sau khi ghép về cơ bản cành ghép đã hoà nhập với gốc cây và nảy chồi, tạo thành cành non.

Diệp Mặc xem xét nhanh và thấy những cây sầu riêng được cấy ghép không có vấn đề gì.



Đã lên tới núi.

Hai người từ công ty xây dựng đã đến.

Họ đang sắp xếp lại địa điểm tại một trong những nhà kho lớn, dọn dẹp nó trông giống như một số ngôi nhà ở nông thôn.

Hàng chục biệt thự đồng quê và hơn một trăm nhà kho cần được xây dựng ở đây, đây không phải là một dự án nhỏ. Xây biệt thự nhỏ ở nông thôn lợi nhuận thấp hơn nhưng khối lượng lớn. Cả hai công ty đều rất coi trọng nó, bắt đầu từ hôm nay, nếu hợp đồng được ký kết, các kỹ sư sẽ được cử đến ở đó lâu dài.

Hai công ty này, một công ty tên là Tân Hương và công ty kia tên là Hồi Nhân.

Tân Hương là công ty từng xây biệt thự trên dốc cao cho Diệp Mặc. Ngoài ra còn có Hồi Nhân, một công ty chuyên về biệt thự đồng quê.

Hai công ty này tương đối mạnh và có văn phòng riêng.

Việc một công ty xây dựng có văn phòng riêng nghe có vẻ bí ẩn, và đúng là như vậy.

Trước đây ở nông thôn có những nhà thầu chuyên xây nhà, làm đồ nội thất cho người dân…

Nhưng hiện nay, tìm được nhà thầu chuyên nhận thầu xây dựng nhà ở nông thôn rất khó. Ngay cả khi có, báo giá của họ vẫn đắt hơn một chút so với báo giá của một công ty chuyên về biệt thự đồng quê.

Những ngôi nhà nông thôn ngày nay cũng yêu cầu thiết kế đẹp, chi phí phải rẻ hơn…

Các nhà thầu nhỏ lẻ ngày xưa khó cạnh tranh được với các đội công ty ngày nay.

Ví dụ, biệt thự có kết cấu khung thép có ưu điểm chi phí thấp và tốc độ xây dựng nhanh. Nhưng bất cập lại thể hiện rõ…

Các nhà thầu truyền thống khó xây dựng được loại nhà này.

Đối với những ngôi nhà có thể ở lâu dài, người dân nông thôn vẫn ưa chuộng nhà thép và bê tông. Nhưng ngay cả với bê tông cốt thép, công nghệ xây dựng hiện nay cũng khá khác biệt so với trước đây.

Tiền lương của thợ trát ở nông thôn không hề rẻ hơn so với công nhân ở các thành phố lớn. Muốn tiết kiệm chi phí xây dựng thì phải kiểm soát được chi phí nhân công…

Diệp Mặc đã có kinh nghiệm xây biệt thự, với công nghệ hiện nay xây biệt thự rất nhanh.

Ví dụ như khung thép và khả năng chịu lực cần thiết cho biệt thự đều được làm trước và vận chuyển đi lắp đặt. Đội thi công tại chỗ có thể thi công nhiều biệt thự cùng lúc.

“Diệp lão đại, đã lâu không gặp.” Diệp Mặc đi tới, một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh, cười hô to.

“Ông chủ cao, sao anh lại đích thân tới đây?” Diệp Mặc nhận lấy điếu thuốc từ ông chủ Cao.

Cao lão đại là tổng giám đốc và cổ đông của Công ty Xây dựng Tân Hương.

Ông chủ Cao cười nói: “Sợ cấp dưới của tôi không gánh nổi việc lớn như vậy. Chính tô đến đây để đỡ lo lắng. Cậu vào xem địa điểm mà chúng tôi sắp xếp đi.”

Trong nhà kho lớn, hai công ty mỗi bên chiếm một nửa, xu hướng ăn miếng trả miếng.

Bên trong được làm giống như một phòng triển lãm, trưng bày nhiều bức ảnh khổ lớn về các biệt thự. Một trong những bức ảnh bắt mắt nhất là bức ảnh chụp căn biệt thự nguyên bản của Diệp Mặc…

Có ảnh chụp xa, chụp cận cảnh và ảnh nội thất trong biệt thự.

“Thật là một căn biệt thự đẹp.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Đây là bạn gái của anh Diệp à?” Ông chủ Cao nói.

“Đừng gọi tôi là anh Diệp, anh Diệp… tên tôi là Diệp Mặc. Nếu anh không phiền, hãy gọi tôi là Tiểu Diệp.” Diệp Mặc nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn và giới thiệu: “Bạn gái của tôi, Lâm Tiểu Mạn.”

“Tôi là Cao Cẩm, ông chủ của Tân Hương.”

“Cô có thể gọi tôi là anh Cao.” Cao Cẩm mỉm cười nói: “Chúng tôi đã xây biệt thự này, và chủ của nó là bạn trai của cô. Đáng tiếc là nó đã bị mua lại cách đây không lâu. Sau đó biệt thự đó có bị phá bỏ không?”

“Có lẽ là không.” Diệp Mặc nói.

Lâm Tiểu Mạn cẩn thận nhìn những bức ảnh được trưng bày rồi nhìn về phía Diệp Mặc: “Đây là ảnh thật à?”

“Đúng vậy.” Diệp Mặc gật đầu.

Sau khi cải tạo ngôi nhà, Công ty Tân Hương muốn chụp một vài bức ảnh và công khai… Vì lý do này, Công ty Tân Hương đã tính giá thấp hơn 10.000 nhân dân tệ cho Diệp Mặc.

“Trông lớn thật, nó rộng bao nhiêu mét vuông?”

“Hơn hai nghìn.”

Công ty Tân Hương cũng làm một tờ rơi quảng cáo cho biệt thự của Diệp Mặc, Lâm Tiểu Mạn liền đi tới lấy một cái.

Căn biệt thự đó đẹp thật.

Tuy nhiên, may mắn thay đất đã bị thu hồi, nếu không chắc chắn cô đã không gặp được anh ấy…