Chương 79: Hương vị của hạnh phúc

Về đến nhà.Thức ăn đã được dọn sẵn lên trên bàn.

Diệp Mặc rửa tay rồi lấy ra mấy chai bia từ tủ lạnh mang ra phòng khách.

“Thật phong phú.” Diệp Mặc mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiểu Mạn, khui bia và đổ vào bát của mọi người.

“Đều là Tiểu Mạn làm, em chỉ giúp đỡ một chút thôi.” Diệp Nhiên nói.

Diệp Mặc gắp một miếng thịt lợn luộc hai lần nói: “Thật ngon.”

Cha mẹ anh cũng ăn đồ ăn do Lâm Tiểu Mạn nấu với nụ cười trên mặt.

“Tất cả các khu vực tưới phun mưa đều đã được tưới. Ở khu vực tưới nhỏ giọt, mới chỉ có 100 mẫu đất được tưới.” Diệp Nhiên nói.

“Lát nữa anh sẽ làm tiếp.”

Ăn tối xong, Diệp Mặc thu dọn phòng khách ở dưới lầu rồi đi lên trên lầu.

Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn đi tắm trước khi ăn nên đã trở về phòng trò chuyện.

Diệp Mặc đi tắm, thay quần áo xong mà hai người vẫn đang trò chuyện nên anh đi tới gõ cửa.

“Cửa không khóa.” Diệp Nhiên nói.

Diệp Mặc đẩy cửa bước vào nói: “Tối nay anh sẽ ngủ ở phòng khách tầng dưới, hai người không cần ngủ chung phòng đâu.”

“Phòng khách ở tầng dưới không có điều hoà, rất nóng.” Diệp Nhiên nói.

“Ở dưới lầu mát hơn nhiều so với trên lầu, chỉ cần bật quạt là được.” Diệp Mặc nói.

“Nhiên Nhiên và em ngủ cùng phòng, không có vấn đề gì đâu.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Diệp Nhiên ngủ ngáy.” Diệp Mặc cười nói.

“Có anh mới ngáy khi ngủ…” Diệp Nhiên tức giận nói: “Em không ngáy.”

Diệp Mặc cười nói: “Anh ra ngoài xả nước, hai người đi ngủ sớm đi.”

“Anh thật sự định ngủ dưới lầu à?” Diệp Nhiên hỏi.

“Dưới lầu khá mát mẻ, không hề nóng.”

“Vậy em về phòng ngủ, sáng mai em phải dậy sớm vào lúc bình minh.” Diệp Nhiên nhảy ra khỏi giường.

Diệp Mặc muốn đi ra ngoài, Lâm Tiểu Mạn liền đi theo anh nói: “Em đi cùng anh.”

Diệp Mặc nắm tay Lâm Tiểu Mạn đi xuống lầu, ngồi vào chiếc SUV Hongqi: “Ở đây có chút nhàm chán đúng không?”

“Có một chút, em thường không có việc gì làm ở nhà nên chỉ nhìn vào điện thoại và gϊếŧ thời gian…”

Diệp Mặc ra chỗ công tắc chính của hệ thống tưới nhỏ giọt, một công tắc chính điều khiển một trăm mẫu tưới nhỏ giọt.

Anh bật công tắc rồi quay lại xe.

Lâm Tiểu Mạn đang ngồi nghiên cứu màn hình ô toi: “Em nghĩ xe của anh rất phức tạp.”

“Phức tạp thế nào?”

“Có bốn màn hình…”

Diệp Mặc giải thích chức năng chính của những màn hình này cho Lâm Tiểu Mạn. Thành thật mà nói, nhiều tính năng của xe này đơn giản là không cần thiết.

Diện tích trồng đưa còn lại là 400 mẫu Anh với 10.000 cây.

Chỉ cần tưới nước trong một giờ là có thể xong, nhưng Lâm Tiểu Mạn cũng theo anh ra ngoài, đợi đến hơn mười hai giờ mới quay lại.

Ở các thung lũng khô nóng, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm tương đối lớn.

Trời khá mát mẻ vào ban đêm vào mùa hẻ và hầu hết các nơi đều không có cảm giác ngột ngạt.

Vì vậy Diệp Mặc có thể ngủ ở tầng dưới mà không cần quạt.

Vào mùa hè, trời sáng rất nhanh, chưa tới sáu giờ trời đã sáng.

Trước sáu giờ, mẹ Diệp đã dậy chuẩn bị bữa sáng, sau đó hâm nóng lại đồ ăn tối qua, gọi Diệp Nhiên xuống lầu…

Sau khi ăn xong bữa sáng, họ xuất phát đến công trường sau sáu giờ một chút.

Vẫn còn sớm.

Diệp Mặc ngủ thêm một lúc rồi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng… Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, sáng rực.

Anh nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, là Lâm Tiểu Mạn đang đi xuống lầu, Diệp Mặc mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn đang đứng ngoài cửa sổ.

“Anh còn chưa dây?” Lâm Tiểu Mạn nhìn vào trong qua cửa sổ: “Mặt trời chiếu tới mông anh rồi.”

“Dậy sớm làm gì?” Diệp Mặc nói: “Em có đói không?”

Lâm Tiểu Mạn lắc đầu: “Chú, dì và Diệp Nhiên ra ngoài lúc mấy giờ?”

“Sau sáu giờ.”

Cửa phòng ngủ dành cho khách không khoá, Lâm Tiểu Mạn mở cửa bước vào: “Anh dậy đi. Em nghe nói hôm nay người của công ty xây dựng sẽ tới, chúng ta tới xem xem.”

Diệp Mặc không muốn nhúc nhích, mở tay ra. Lâm Tiểu Mạn tưởng rằng Diệp Mặc muốn cô kéo anh lên, nhưng cô không biết rằng ngay khi Diệp Mặc dùng sức, Lâm Tiểu Mạn đã ngã vào người anh.

Diệp Mặc ôm lấy Lâm Tiểu Mạn: “Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”

“Thả em ra nhanh.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Ở đây không có ai, cho nên anh ức hϊếp em.”

“Không thể nào.” Diệp Mặc buông tay ra, Lâm Tiểu Mạn hừ một tiếng, cầm lấy tay Diệp Mặc làm gối, nằm ở bên cạnh anh.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Mạn, cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, giống như một tiên nữ ở trên trời.

Khuôn mặt và đôi môi hơi mọng rất dễ thương, trông trẻ trung và xinh đẹp.

Đàn ông đặc biệt hay có cảm giác vào sáng sớm, Diệp Mặc không dám nhìn lâu thêm, quay đầu lại nói: “Anh đang định nuôi một ít tôm càng trong hồ chứa lớn, lúc này còn có thể mua tôm giống được không?”

“Cái này em cũng không rõ. Anh phải hỏi bố của em.”

“Em hỏi giúp anh đi.” Diệp Mặc nói.

“Ừ.”

Diệp Mặc lại ngửi được mùi thơm từ người của Lâm Tiểu Mạn. Có mùi dầu gội và mùi sữa nhẹ.

“Anh đang dự định sẽ nuôi trong hồ chứa một ít cá trắm cỏ, cá chép, cá trắm bạc, cá chép đầu to, cùng với một ít tôm càng.” Diệp Mặc vừa vui vừa khổ nói.

“Anh cần phải cho thêm thực vật thuỷ sinh vào hồ để nuôi tôm. Trong hồ chứa có thực vật thuỷ sinh không?”

“Chưa có, nhưng anh có thể ra ngoài lấy một ít ném vào hồ chứa…” Diệp Mặc nói.

“Trong ao nuôi tôm trước đây của gia đình em, tôm giống được thả và tháng 9 và tháng 10 hàng năm, và chúng được bán trong dịp Tết Nguyên Đán cho đến tháng 4. Sau đó, chúng em sẽ lại thả tôm giống vào tháng 5…” Lâm Tiểu Mạn nói: “Có vẻ như mua tôm giống cần được đặt trước. Anh hãy liên hệ nơi bán tôm giống sớm.”

Lâm Tiểu Mạn quay người lại, cô nhìn thấy một khoảng lều được dựng dưới chăn, cô tưởng đó là đầu gối của Diệp Mặc…

“Đầu tiên anh có thể trồng cây thuỷ sinh và nuôi cá, sau đó vào tháng 9 anh có thể cho tôm giống vào…” Lâm Tiểu Mạn nhìn từ góc độ của Diệp Mặc xuống khoảng nhô lên, đột nhiên cảm thấy vị trí của chiếc lều không đúng. Sau đó cô mới ý thức được, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng: “Dậy sớm đi, em đi nấu bữa sáng.”

Nói xong Lâm Tiểu Mạn liền chạy một mạch ra khỏi phòng.

Sắc mặt Diệp Mặc cũng nóng bừng, anh xấu hổ trùm chăn lên đầu.

Bây giờ anh không còn ý định ngủ nữa nên lên lầu tắm nước lạnh cho bình tĩnh… Sau đó anh cũng cạo râu sạch sẽ và thay quần áo.

Cơm trong nồi cơm điện vẫn còn nóng.

Lâm Tiểu Mạn đã nấu ăn xong rồi, cô nấu món trứng bác cà chua…

Khi nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn nấu ăn, Diệp Mặc mới hiểu được cảm giác “hạnh phúc” vào lúc này là như thế nào. Ngọt ngào mềm mại, giống như được ăn một viên kẹo dẻo mềm mại vậy…

“Đã đến giờ ăn rồi.” Lâm Tiểu Mạn nấu xong, quay đầu lại.

“Ừ.” Diệp Mặc đi tới, bưng đồ ăn lên bàn.

Có củ cải muối, trứng bác cà chua và súp trứng bắp cải.

Diệp Mặc bưng bát canh cho Lâm Tiểu Mạn: “Tiểu Mạn!”

“Hả?”

“Anh…” Trong mắt Diệp Mặc tràn đầy dịu dàng, đang định tỏ tình thì điện thoại vang lên.

Ai lại gọi vào lúc này, thật không đúng lúc.

“Này, có chuyện gì vậy?” Diệp Mặc ấn nghe điện thoại, giọng nói có chút khó chịu.

“Cậu về nhà rồi à?” Đường Tấn gọi.

“Tôi về rồi, cậu có chuyện gì vậy?”

“Địa điểm nhà ở của tôi đã được phê duyệt, cậu có thể tư vấn cho tôi nên xây nhà kiểu gì không?”

“Được. Khi nào cậu mới tới?” Diệp mặc hỏi.

“Ngay bây giờ. Cậu có muốn ăn pizza không? Tôi sẽ mang qua cho cậu một ít.”

“Ăn đi.”

“Cậu đang yêu rồi, cậu đang nói chuyện rất giận dữ.”

“Cậu là người có vợ thì sao hiểu được. Tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi sẽ chờ cậu lại đây.” Diệp Mặc nói rồi cúp điện thoại.

Lâm Tiểu Mạn mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Vừa rồi anh muốn nói gì?”

“Anh thích em.” Cuộc điện thoại của Đường Tấn vừa rồi làm xáo trộn bầu không khí, làm nó hoàn toàn biến mất. Diệp Mặc bưng bát cơm bắt đầu ăn cơm sáng.

“Ồ.” Lâm Tiểu Mạn cúi đầu mỉm cười, bưng bát lên và ăn từng miếng cơm nhỏ.