Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 77: Tiểu Mạn xinh đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bữa ăn đã được nấu xong.Diệp Mặc chỉ đơn giản là ăn một ít.

Sau khi cha mẹ Diệp ra ngoài, Lâm Tiểu Mạn giúp Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp.

“Chú và dì đã ra ngoài.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Ừ.” Diệp Mặc cười: “Em muốn làm gì?”

Lâm Tiểu Mạn mím môi: “Cái gì? Em đang hỏi anh đó, chú và dì đi ra ngoài rồi, chúng ta nên làm gì?”

“Ra ngoài nhìn xem vườn cây ăn trái.” Cái mím môi của Lâm Tiểu Mạn khiến Diệp Mặc cảm thấy mềm mại, ngứa ran xuyên qua quần áo.

“Chú và dì vừa rời đi, anh liền bắt nạt em.”

“Anh không có bắt nạt em.”

“Anh bắt nạt em.” Lâm Tiểu Mạn vùng tay ra khỏi vòng tay Diệp Mặc, má phồng lên, trông rất đáng yêu.

Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ của cô, Diệp Mặc cảm thấy mình càng ngày càng không thể khống chế được. Anh mỉm cười giấu đi sự bối rối, đi vào phòng khách lấy cho Lâm Tiểu Mạn một chiếc mũ và bình xịt chống nắng hằng ngày, xịt một ít lên mặt, cổ và cánh tay: “Xịt chống nắng, xịt cho em một ít, đừng để bị đen như Diệp Nhiên.”

“Em tự mình làm.” Lâm Tiểu Mạn cầm lấy bình xịt, xịt một ít lên người cho anh.

Cao Sơn Bình rất lớn, nó lớn hơn ngọn núi trước kia của Diệp Mặc gấp mười lần. Đi bộ từ nhà đến nhà kho phải mất mười phút.

Diệp Mặc lái chiếc SUV ra, Lâm Tiểu Mạn vừa mở cửa ghế phụ, Tiểu Mục liền lao vào.

“Tiểu Mục không cắn phải không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Không, nó rất ngoan.” Diệp Mặc nói.

Tiểu Mục quay đầu lại và nhìn Lâm Tiểu Mạn bằng ánh mắt thân thiện.

Lâm Tiểu Mạn lên xe, sờ đầu Tiểu Mục, chú chó nhỏ thích thú nheo mắt: “Ngươi thật là một con chó ngoan.”

“Nó cũng rất nghe lời, thông minh.”

Sau khi lái xe vào nhà kho nhỏ, Diệp Mặc đi xem vườn ươm sầu riêng đầu tiên. Tính thời gian, những cây sầu riêng này đã được hơn một tháng, cành đã đâm rễ và bắt đầu phát triển. Đất trong cốc còn ẩm, đêm qua trời mưa to, bây giờ chưa cần tưới nước.

Nhà kho đã ngăn nắp, Lâm Tiểu Mạn nhìn xung quanh. Diệp Mặc quay lại tìm một cái thùng lớn, đổ hạt giống hoa đỗ quyên đã mua trước đó vào trong thùng, sau đó xách một thùng nhỏ ra ngoài. Suy nghĩ một chút, anh đi vào không gian, nhanh chóng lấy nửa xô Linh Tuyền, đồng thời trộn cùng một ít nước máy vào thùng lớn và bắt đầu ngâm hạt. Việc ngâm hạt giúp thúc đẩy hạt giống nảy mầm nhanh hơn.

“Đây là loại hạt giống gì vậy?” Lâm Tiểu Mạn đi tới hỏi.

“Hạt giống đỗ quyên.” Diệp Mặc nói: “Sau khi ngâm những hạt giống này thì trộn với phân hữu cơ rồi rải lên sườn đồi.”

“Sườn đồi lớn bên ngoài?”

“Đúng vậy, hai bên đường cũng cần phải phủ xanh.”

Sau khi ngâm hạt, Diệp Mặc nói: “Có muốn ăn dừa không?”

“Quả dừa?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Ừ.”

Diệp Mặc dời chiếc thang gấp gọn hình tam giác, đặt lên xe ben địa hình. Xe ben địa hình của Diệp Mặc có chiều dài chỉ hơn hai mét, mặt trước của xe giống như một chiếc ô tô đi biển, có thể chở được hai người. Nó gần giống như yên của xe máy…

Diệp Mặc giúp Lâm Tiểu Mạn ngồi ở phía sau, lấy một chiếc rìu, ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.

Lái xe ra khỏi nhà kho lớn và đi lên núi dọc theo con đường đất được nén bằng xe lu. Ở đây có những cây dừa lớn và những cây dừa non nhỏ. Một số cây dừa đã được tưới bằng nước Linh Tuyền. Những cây dừa được tưới nước Linh Tuyền phát triển nhanh hơn đáng kể và cao hơn 20 cm so với những cây dừa chưa được tưới nước Linh Tuyền.

Con đường men theo rìa sườn đồi và đến chân núi Ngưu Bắc, ngọn núi cao nhất ở Cao Sơn Bình. Núi Ngưu Bắc có hình dáng giống lưng một con bò. Diệp Mặc dự định đào hai hồ chứa lớn trên đỉnh núi… Dưới chân núi Ngưu Bắc là một vùng đất bằng phẳng, tầm nhìn rất đẹp, thích hợp để ngắm cảnh.

Những cây dừa trước đây được trồng hai bên đường trên sườn đất cao đã được Diệp Mặc chuyển về đây và trồng hai bên đường. Sau này có tiền anh sẽ xây dựng thêm nhà nghỉ B&B hoặc quán trà ở Cao Sơn Bình.

Đến nơi, Diệp Mặc đột ngột phanh gấp, cảm giác mềm mại tuyệt vời từ trên lưng lập tức truyền đến… Biết Diệp Mặc cố tình trêu chọc, Lâm Tiểu Mạn đỏ mặt đánh anh hai cái. Diệp Mặc cười lớn, nhảy xuống xe, đưa tay đỡ Lâm Tiểu Mạn xuống: “Chờ một chút, anh sẽ đi hái dừa.”

Lâm Tiểu Mạn mím môi, đỏ mặt không nói gì.

Có tổng cộng 6 cây dừa có quả. Cây chưa lớn lắm nhưng trên thân có rất nhiều quả dừa. Mỗi cây có hơn chục quả dừa.

Diệp Mặc dựng một cái thang, cầm rìu trèo lên và chặt những quả dừa trên cây xuống. Một chùm có mấy quả dừa, những quả dừa này đều rất lớn, mỗi quả nặng hơn hai ký, quả lớn nhất nặng hơn ba ký.

Nhìn thấy một chùm dừa lớn rơi xuống, Lâm Tiểu Mạn hét lên: “Cẩn thận!”

“Đừng lo lắng, anh ở trên này rất an toàn.” Diệp Mặc chặt hết số dừa trên cây, sau đó chặt sang cây thứ hai, thứ ba, tư…

Sau đó anh kéo Lâm Tiểu Mạn đến dưới bóng cây, ngồi xuống bãi cỏ, bổ đôi qua dừa rồi đưa cho Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn ôm quả đưa và uống một ngụm nước dừa. Nước dừa thanh mát, có mùi thơm đặc trưng của dừa, mùi thơm rất nhẹ và có chút ngọt ngào. Nói thẳng ra thì hầu như quả dừa nào cũng có đặc điểm như vậy. Nhưng dừa chất lượng tốt sẽ có mùi thơm đặc biệt nhưng mùi thơm cũng rất nhẹ. Nó là loại trái cây có tác dụng giải nhiệt.

“Tại sao anh lại cứ nhìn em?” Lâm Tiểu Mạn cúi đầu.

“Em thật xinh đẹp.”

Lâm Tiểu Mạn mím môi, cúi đầu uống thêm một ngụm nước dừa. Diệp Mặc cũng bổ một trái đưa, uống mấy ngụm. Sau khi đặt trái dừa xuống liền di chuyển mông, đến gần Lâm Tiểu Mạn, rồi vòng tay qua vai Lâm Tiểu Mạn. Lâm Tiểu Mạn cũng dựa sát vào cánh tay Diệp Mặc, dựa đầu vào vai anh.

Bạn sẽ không cảm thấy buồn chán ngay cả khi chỉ ngồi im lặng bên người mình thích.

Một lúc lâu sau, Lâm Tiểu Mạn mới nói: “Phong cảnh trên núi thật đẹp.”

Trên núi quanh cảnh thoáng đãng, xa xa có thể nhìn thấy núi non, đồi núi trùng điệp, xa hơn nữa là những Tuabin gió phát điện…

Hai người ngồi trên núi rất lâu.

Một lúc sau, Diệp Mặc đứng dậy kéo Lâm Tiểu Mạn: “Chúng ta mang mấy quả dừa cho đám người dì cả đi.”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu, khuôn mặt dịu dàng đỏ bừng.

Diệp Mặc rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ sự thiếu kiên nhẫn của mình sẽ hù doạ cô.

Hai người lên xe, quay lại nhà kho cất đồ đạc rồi đi thẳng xuống núi.

Dì cả Lâm Tiểu Mạn đang cho gà ăn ở bên ngoài.

“Dì ơi!” Lâm Tiểu Mạn gọi lớn.

Diệp Mặc cũng gọi: “Thưa dì.”

Vân Tú Chi cười đáp: “Sao hai đứa lại tới đây?”

“Cháu hái dừa trên núi mang về cho dì.” Diệp Mặc cầm 7 quả dừa đưa cho dì Vân.

“Vào trong nhà ngồi một lát.” Dì Vân nói.

“Chúng cháu còn muốn lên núi nhìn tiếp.” Diệp Mặc nói: “Hôm khác cháu lại quay lại đây chơi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »