Chương 76: Chị em tốt

Vào mùa hè, nắng chiều toả ra nhiệt độ gay gắt.Căn phòng trên tầng hai giống như một cái lò sưởi, đang nóng dần lên.

Gia đình Diệp Mặc có thói quen ngủ trưa vào mùa hè, hơn nữa Diệp Mặc chuyển qua phòng khách không có điều hoà nên không thể ngủ được.

Diệp Mặc nhìn căn phòng có máy lạnh của mình, rồi lại nhìn phòng ngủ dành cho khách không có máy điều hoà, trong đó thậm chí còn không có nổi một chiếc quạt điện. Nếu phải đi ngủ trong thời tiết này, anh sẽ bị say nắng…

Mẹ Diệp đã sắp xếp cho Lâm Tiểu Mạn và nói: “Ta sẽ đi xuống dưới để con ngủ trưa.”

Sau khi mẹ Diệp đi xuống cầu thang, Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc vẫn còn ở trong phòng khách: “Anh không định ngủ trưa sao?”

“Phòng ngủ dành cho khách không có điều hoà.” Diệp Mặc nói: “Anh xuống phòng khách dưới lầu, phòng đó có quạt điện.”

“Ồ.”

“Chị dâu.” Diệp Nhiên thò đầu ra nói với Diệp Mặc: “Để em qua phòng anh ngủ với chị dâu của em, anh ngủ ở phòng em.”

“Có được không?” Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn gật đầu: “Em không có thói quen ngủ trưa, nên không sao. Nhân tiện, nhà anh có thêm dép không?”

“Có.” Diệp Nhiên lấy một đôi dép màu hồng mới đưa cho Lâm Tiểu Mạn: “Hôm nay em đi lên thị trấn đặc biệt mua cho chị. Mau đi đi, để giày vào tủ giày ở đây…”

Sau khi Lâm Tiểu Mạn thay dép, Diệp Nhiên đưa Lâm Tiểu Mạn vào phòng tắm và nói: “Đây là bộ SKII, gồm sữa rửa mặt, kem mắt, cũng như dầu gội, sữa tắm,… đều có ở đây.”

“Có nhiều thứ như vậy, dùng như thế nào?”

“Đầu tiên là rửa mặt, sau đó là dưỡng ẩm và chăm sóc da của bạn. Nhất là phần da mắt, nhân tiện còn có mặt nạ…” Diệp Nhiên cười nói: “Còn cái này là kem chống nắng. Nắng ở đây rất gay gắt, tôi đang lái máy xúc nên đặc biệt dễ bị tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.”

Có quá nhiều sản phẩm chăm sóc da trong phòng tắm.

Một nửa trong số đó là SKII.

Lâm Tiểu Mạn chưa bao giờ sử dụng bất cứ sản phẩm gì của thương hiệu này, nhưng cô biết rằng thương hiệu này chuyên sản xuất các sản phẩm đắt tiền.

Diệp Nhiên lấy một ít sữa rửa mặt lên ngón tay, mỉm cười bôi lên mặt Lâm Tiểu Mạn và nói: “Đây là sữa rửa mặt, rất hữu dụng.”

“Đắt lắm phải không?”

“Diệp Mặc mua nó vào ngày anh ấy và bạn tình cờ gặp nhau…” Diệp Nhiên hạ giọng nói: “Hôm đí anh ấy rất vui. Khi anh ấy trở về nhà, anh ấy thấy tôi đang xem mỹ phẩm trong cửa hàng trực tuyến JD.com. Anh ấy còn nói rằng cuộc sống của tôi không tinh tế chút nào, sau đó anh ấy liền mua cho tôi một loạt sản phẩm chăm sóc da.”

Lâm Tiểu Mạn cau mày nhìn Diệp Nhiên…

Diệp Nhiên cười khúc khích và nói: “Chúng ta hãy sử dụng nó cùng nhau, khi nào dùng hết rồi thì để anh ấy mua đi.”

“Nhưng anh trai cậu nói với tôi rằng anh ấy không có nhiều tiền?”

“Anh ấy là một người biết tính toán. Ồ, cậu lo lắng về vấn đề tiền bạc cho anh ấy à?” Diệp Nhiên giả vờ khó chịu nói.

“Không, không.” Lâm Tiểu Mạn vội vàng lắc đầu.

Diệp Nhiên cười nói: “Tôi năm nay 23 tuổi, cậu bao nhiêu tuổi?”

“21 tuổi, còn 5 tháng nữa là đến 22 tuổi.”

“Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cậu… Trước mặt Diệp Mặc cậu là chị dâu của tôi, Diệp Mặc không có ở đây, cậu là em gái của tôi… chúng ta là chị em.”

Lâm Tiểu Mạn rụt cổ… Làm chị dâu tương lai như cô thật sự có quyền sao?

“Sau khi rửa mặt xong, em nên dùng gì tiếp theo?”

“Vậy thì dùng cái này, Qingying Lotion. Dùng cái này làm bước làm sạch lần thứ hai… tiếp theo là nước thần… Nhìn làn da của tôi đi, tôi mới dùng được hơn mười ngày, rất mềm mịn.” Diệp Nhiên cười nói.

Lâm Tiểu Mạn nhìn cô, nhướng mày nói: “Làn da của chị… thực sự rất tốt.”

“Chỉ là tôi có làn da rám nắng. Đều là lỗi của Diệp Mặc, tại sao anh ấy lại mua máy xúc? Ngày nào tôi cũng ra ngoài lái máy xúc, thật không công bằng.” Diệp Nhiên tức giận nói.

Lâm Tiểu Mạn nhìn kĩ Diệp Nhiên hơn, cô ấy hơi ngăm đen, nhưng làn da của cô ấy thực sự rất đẹp,

Hai người vào phòng tắm rồi rửa mặt.

Diệp Nhiên tiếp tục giới thiệu công dụng của các loại sản phẩm chăm sóc da cho Lâm Tiểu Mạn. Một lúc sau, hai người mới quay trở lại phòng ngủ.

Hai người ngồi nói chuyện về các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm.

Lâm Tiểu Mạn không biết gì về mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da.

Diệp Nhiên cũng là một người ham học hỏi và cũng chỉ mới bắt đầu tìm hiểu về các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm gần đây. Trước đây cô ấy không có tiền, lại là một đứa trẻ ở nông thôn nên cô không chú trọng điều này.

Hiện nay gia đình có tiền, bản thân Diệp Nhiên cũng có tiền trong tay nên cô cũng học cách chăm sóc bản thân nhiều hơn một chút.

Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn trò chuyện càng lúc càng hưng phấn, liền chạy ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Diệp Mặc: “Anh, anh ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy em vào nhé.”

Diệp Mặc quay người lại nhìn Diệp Nhiên đi vào: “Em đang làm gì vậy?”

“Em lấy một ít đồ.”

“Em lấy cái gì?”

“Đừng lo, là đồ con gái mà.” Diệp Nhiên cầm lấy ba thỏi son chưa dùng rồi quay trở lại phòng Lâm Tiểu Mạn: “Đây là cho em.”

“Cảm ơn chị Nhiên.”

Diệp Nhiên mỉm cười giơ ngón tay cái lên: “Những thỏi son này chưa dùng, đều còn mới.”

Lâm Tiểu Mạn nhận thỏi son với vẻ bối rối.

“Ừ… Từ giờ chúng ta là chị em tốt.” Diệp Nhiên nói.

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Diệp Nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên anh trai chị đưa người yêu về nên có chút lo lắng, chỉ sợ hai người không hoà hợp với nhau… Nếu em chọc giận anh ấy, sẽ bị anh ấy đánh.”

“Anh trai của chị… biết cách đánh người khác?” Lâm Tiểu Mạn cảm giác Diệp Mặc trông giống như một con cừu nhỏ yếu ớt.

“Chị chỉ nói quá lên thôi, anh trai chị là một người rất tốt, cho dù anh ấy có tức giận đi nữa cũng sẽ không làm gì cả.”

Lâm Tiểu Mạn cảm thấy mình giả vờ quá đáng, ngượng ngùng nói: “Em cũng nghĩ Diệp Mặc cũng khá tốt, hiện tại hai bọn em đều ổn. Chị, nếu sau này Diệp Mặc ức hϊếp em, chị phải bảo vệ em…”

“Gia đình chúng ta… chị cảm thấy từ nay về sau em mới phải là người bảo vệ chị.” Diệp Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ.



Sau một giấc ngủ trưa, mặt trời bên ngoài vẫn chói chang, năng chiếu xuống vẫn gắt.

Đã qua ba giờ chiều.

Diệp Mặc tỉnh lại được một lúc, đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng mẹ gọi: “Diệp Mặc, Diệp Nhiên!”

Diệp Nhiên và Lâm Tiểu Mạn trò chuyện một lúc lâu mới đi ngủ, đi tới bên cửa sổ: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

“Con có quần áo bẩn không? Mang xuống mẹ giặt giúp.” Mẹ Diệp nói.

“Được.”

Diệp Mặc cũng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh tìm bộ quần áo hôm qua anh thay ra rồi mang xuống lầu.

Diệp Nhiên quay vào phòng lấy quần áo, nói với Diệp Mặc: “Em đi giặt quần áo.”

“Ừ.” Diệp Mặc xoay người đi đến phòng Lâm Tiểu Mạn, cô vừa mới tỉnh lại, vết buồn ngủ vẫn còn trên mặt của cô ấy.

Diệp Mặc ngồi ở bên giường: “Em còn chưa tỉnh sao?”

“Em tỉnh rồi.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Nhiên Nhiên đâu?”

“Con bé xuống lầu giặt đồ.” Diệp Mặc nói: “Xuống nhà ngồi một lát?”

Nhìn bộ dáng Lâm Tiểu Mạn vừa mới đứng dậy, Diệp Mặc thật sự muốn ôm cô xuống lầu.

Ở tầng dưới, Diệp Nhiên đang giặt đồ lót.

Mẹ Diệp đang giặt áo khoác và quần.

Cha Diệp đang nấu ăn trong bếp.

“Dì.” Lâm Tiểu Mạn gọi.

Mẹ Diệp nở một nụ cười trên môi: “Con tỉnh rồi à?”

“Con tỉnh rồi.”

“Chú…” Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy cha Diệp và tiếp tục gọi.

Cha Diệp cũng mỉm cười.

Diệp Mặc đi đến tủ lạnh trong phòng khách lấy một chai nước khoáng, rót hai ly rồi đưa một ly cho Lâm Tiểu Mạn.

“Chú đang nấu ăn à?” Lâm Tiểu Mạn cầm lấy chiếc cốc và hỏi nhỏ khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

“Cha mẹ anh và Diệp Mặc sẽ ra ngoài làm việc đến tối mới trở về nên sẽ ăn một chút trước khi ra ngoài…” Diệp Mặc nói.

Bây giờ đang là mùa hè, trời tối rất muộn.

Gần tám giờ rưỡi trời mới tối, đến gần chín giờ mới tối hẳn.

Nắng buổi trưa gay gắt đến nỗi dù là ngồi trên máy xúc cũng không tránh khỏi việc phải tiếp xúc với nó. Vì vậy máy xúc siêu nhỏ được sử dụng vì có điều hoà.

Làm việc cho ngôi làng mới nên thời gian có thể sắp xếp theo ý muốn. Về cơ bản hầu như cha mẹ Diệp và Diệp Nhiên đi làm lúc 6h30 và làm việc đến 10h30. Buổi chiều họ sẽ bắt đầu làm việc từ 4h30 và kết thúc công việc lúc 8h30… Tổng cộng là làm 8 tiếng một ngày.

“Nắng bây giờ độc quá, nếu phơi nắng trong thời gian dài về da sẽ bị phồng rộp…” Mẹ Diệp nói: “Buổi trưa nắng gắt, hầu như mọi người sẽ cố gắng không ra ngoài, chúng ta đợi đến trước khi mặt trời lặn mới ra ngoài, nắng sẽ bớt gay gắt hơn.”

“Như vậy khá tốt…” Lâm Tiểu Mạn nói.

Diệp Nhiên quay đầu lại đáp: “Ngày mai người của công ty xây dựng sẽ tới đây, anh có muốn đi xem một chút không?”

“Nhà ở đã được phê duyệt chưa?” Diệp Mặc gật đầu.

“Các tài liệu chính thức vẫn chưa được công bố, chúng tôi hiện đang chuẩn bị sơ bộ và sẽ bắt đầu xây dựng khi có nhà ở.”