Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 75: Niềm vui của mẹ Diệp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Mặc khởi động xe, nụ cười trên môi chưa tắt.Lâm Tiểu Mạn bất an, cô vẫn còn lo lắng.

“Em có nên mua một ít rượu không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Tại sao em lại muốn mua rượu?”

“Chú có uống phải không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi lại.

“Bố anh bình thường đều uống bia, không cần mua thêm gì cả, ở nhà đều có rồi.” Diệp Mặc nói.

“Không được đâu, đây là lần đầu tiên em đến nên không thể đi tay không. Khi chúng ta vào thành phố hãy đến siêu thị nhé.”

“Đã mang thịt xông khói, lạp xưởng và rượu rồi, chỉ cần em đến đó là bố mẹ anh đã rất vui rồi.”

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi: “Em vẫn nên mua một vài thứ, chú và dì uống trà, em mua thêm một hộp trà, thế nào?”

Thấy cô nài nỉ, Diệp Mặc nói: “Được, mua một hộp trà, mua thêm hoa quả.”

“Ừ, mua thêm hai hộp sữa…”

Diệp Mặc gật đầu một cái, mỉm cười, nhìn Lâm Tiểu Mạn, thấy cô không ngừng xoa xoa gấu váy: “Em hồi hộp à?”

“Có một chút.”

“Chúng ta lập tức khởi hành.”

Hai người đi đến thành phố, mua mỗi thứ một ít rồi tiếp tục cuộc hành trình đến nhà Diệp Mặc.

Lâm Tiểu Mạn đi chậm, giãy dụa…

Diệp Mặc kéo cô lên xe, cô gái này trước đây thoạt nhìn có vẻ vô tư, không ngờ lại có bộ dáng như vậy, khá đáng yêu.

“Alo, mẹ…” Diệp Mặc lấy điện thoại ra bấm số của mẹ Diệp.

“À?”

“Con đang về rồi, mẹ đang làm gì vậy?”

“Sao con lại trở về? Tại sao không ở lại chơi với Tiểu Mạn thêm vài ngày nữa?” Mẹ Diệp tức giận nói. Anh mới qua đó chơi vài ngày mà đã trở lại.

“Con cũng mang theo Tiểu Mạn về nhà.” Diệp Mặc cười nói.

“Thật sao? Đừng nói dối mẹ.” Mẹ Diệp ngạc nhiên nói.

“Chúng con đang ở trên xe, chuẩn bị xuất phát.” Diệp Mặc nói.

“Tiểu Mạn?” Mẹ Diệp gọi thử.

“Này, chào dì.” Lâm Tiểu Mạn đáp lại.

“Ha ha ha…” Mẹ Diệp cười vui vẻ nói: “Trên đường đi chú ý an toàn, đừng quá lo lắng.”

“Con đã lái xe có kinh nghiệm rồi, mẹ yên tâm.” Diệp Mặc nói.

“Con nói con lái xe có kinh nghiệm, nhưng khi lái xe con lại đi gọi cho mẹ, không chú ý an toàn. Được rồi, con cứ tập trung lái xe đi.” Mẹ Diệp vui vẻ cúp điện thoại, quay qua nói với cha Diệp và Diệp Nhiên đang lái máy xúc: “Con dâu của chúng ta sắp tới rồi. Diệp Nhiên, đừng làm việc nữa, mau đưa mẹ vào thị trấn mua đồ.”

Diệp Nhiên dừng máy xúc lại, cười hỏi: “Diệp Mặc đưa chị dâu tới đây?”

“Hai đứa đang trên đường tới đây.”

Diệp Nhiên cười khúc khích: “Con thực sự không thể nhận ra, anh trai con khá giỏi trong việc này.”

Mẹ Diệp trợn mắt nhìn cô: “Mau đưa ta đi mua rau rồi quay lại dọn dẹp nhà cửa.”



Vào buổi sáng.

Có rất nhiều ô tô di chuyển trên đường quốc lộ.

Lâm Tiểu Mạn thực sự lo lắng nên cô im lặng suốt đường đi.

Diệp Mặc bật nhạc lên và nghe một vài bài hát.

Trở lại Cao Sơn Bình đã là hơn mười một giờ.

“Bố, mẹ.” Diệp Mặc gọi lớn, sau đó anh thấy dì cả và chú của Lâm Tiểu Mạn: “Chú, chị cả.”

Mọi người cười đáp lại.

“Chú, dì, dì cả, chú cả…” Lâm Tiểu Mạn ra sau và chủ động chào hỏi.

“Hôm nay cách ăn mặc của con trông thật đẹp.” Vân Tú Chi cười nói.

“Chị dâu.” Diệp Nhiên từ trong bếp thò đầu ra, gọi lớn.

Con chó của nhà Diệp Mặc cũng chạy ra ngoài, đã mấy ngày không thấy anh, nó nhảy quanh người Diệp Mặc và sủa.

Diệp Mặc cười xoa đầu Tiểu Mục, mở cốp xe, nhấc đồ đạc ra: “Bố, mẹ, Tiểu Mạn mang rất nhiều đồ tới đây, bao gồm cả lạp xưởng và thịt xông khói.”

“Lại mang đồ qua đây…” Mẹ Diệp cười nói: “Sau này qua chơi, đừng mang theo gì cả.”

Bà đặc biệt thích Lâm Tiểu Mạn, một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, nhìn rất ngoan. Thậm chí bà còn nghĩ đến việc Diệp Mặc sẽ sinh ra đứa con xinh đẹp như thế nào nếu anh và Lâm Tiểu Mạn kết hôn.

Diệp Mặc mang đồ vào phòng khách, mở túi trà Lâm Tiểu Mạn mua rồi pha vào tách: “Bố, bố thử xem trà của con dâu mua có ngon không.”

Cha Diệp mỉm cười vui vẻ, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn: “Trà của con dâu ta nhất định rất ngon.”

Dì cả và chú của Lâm Tiểu Mạn cũng mỉm cười, còn Lâm Tiểu Mạn thì mặt đỏ bừng…

Mẹ Diệp ở trong phòng bếp nghe nói đến trà của con dâu, đi tới cười nói: “Tôi cũng muốn uống trà của con dâu.”

“Diệp Mặc, đừng trêu Tiểu Mạn. Con bé da mặt mỏng, con nhìn xem, mặt con bé đỏ hết lên rồi.” Vân Tú Chi kéo Tiểu Mạn, nhìn Diệp Mặc tức giận cười.

Diệp Mặc cười lớn.

“Sáng tối tôi đều uống trà của con dâu Tiểu Mạn.” Cha Diệp mỉm cười nói.

“Bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian thôi, dù sao con cũng nhận định là Tiểu Mạn rồi.” Diệp Mặc đổi chủ đề: “Mẹ, đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”

Mẹ Diệp đánh mạnh vào Diệp Mặc và nói với Lâm Tiểu Mạn: “Khi con đến đây, hãy thoải mái như ở nhà. Nếu Diệp Mặc bắt nạt con, hãy nói với chúng ta và ta sẽ dùng dây lưng quất nó.”

Khoé miệng Tiểu Mạn mỉm cười liếc nhìn Diệp Mặc rồi gật đầu.

“Ăn cơm thôi.” Diệp Nhiên gọi lớn.

Diệp Mặc ra ngoài giúp dọn bàn ăn…

Buổi trưa có thịt bò xào cần tây, thịt heo luộc hai lần, sườn heo nướng khoai tây, canh vịt già và cá tự nấu.

Sau khi ngồi xuống, cha Diệp mang ra mấy lon bia và đưa cho mọi người.

Mùa hè uống bia thật sự thoải mái.

Lâm Tiểu Mạn hơi xấu hổ vì ngay lần đầu tiên tới đây đã uống bia, Diệp Nhiên ngồi bên cạnh cô nói: “Hãy coi đây như nhà của bạn và uống một chút.”

“Tôi không thể uống hết một chai.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Bạn muốn uống bao nhiêu cũng được, nếu không uống hết thì đưa cho Diệp Mặc…” Diệp Nhiên mở bia, rót một bát cho Lâm Tiểu Mạn.

“Em nói anh giống như Cửu Mộng Tử.” Diệp Mặc trợn mắt nhìn Diệp Nhiên.

“Nào, uống một ngụm đi.” Cha Diệp nâng bát lên: “Tuỳ con, không cần ngại.”

“Diệp Mặc, con đừng chỉ lo cho mình, mau gắp đồ ăn cho Tiểu Mạn.” Mẹ Diệp thấy anh đã bắt đầu ăn liền nói.

“Con tự làm…”

“Đúng vậy, em muốn ăn gì cũng được, ở đây không phải bên ngoài, đây là nhà của em.”

Lời nói của Diệp Mặc khiến ánh mắt của mẹ anh như có sát khí, bà nhanh chóng gắp chó Lâm Tiểu Mạn một miếng sườn…

Vân Tú Chi nhìn Diệp Mặc, lại nhìn Lâm Tiểu Mạn, khoé môi nở nụ cười.

Sau khi ăn xong.

Vân Tú Chi và những người khác ngồi chơi thêm một lúc, khi chuẩn bị quay về thì nói với Lâm Tiểu Mạn: “Con định buổi tối ở lại đây hay tới nhà dì cả?”

“Ngủ ở đây đi, phòng ốc đã được sắp xếp xong.” Mẹ Diệp cười nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc Tiểu Mạn thật tốt.”

Nhìn thấy thái độ của Lâm Tiểu Mạn, Vân Tú Chi hiểu ý, cười nói: “Lúc nào có thời gian thì qua chơi với dì.”

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Nhìn Vân Tú Chi và những người khác rời đi, mẹ Diệp kéo Lâm Tiểu Mạn và cười nói: “Con ở đây chơi thêm vài ngày nữa. Con có mang theo quần áo không? Nếu không mang theo quần áo thì chúng ta cùng đi vào thành mua vài bộ.”

“Cháu có mang một ít quần áo lại đây.”

Mẹ Diệp mỉm cười kéo Lâm Tiểu Mạn lên lầu.

Diệp Mặc ra xe lấy chiếc vali nhỏ của cô rồi đi theo lên lầu.

Mẹ Diệp đang giới thiệu cho Tiểu Mạn phòng ngủ trên lầu.

Có ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm ở tầng trên.

“Đây là phòng ngủ của Diệp Nhiên, Diệp Mặc ở trong phòng ngủ chính này, dì mang ném đồ của nó vào phòng ngủ cho khách, con ở trong phòng này, có điều hoà.”
« Chương TrướcChương Tiếp »