Chương 74: Đưa vợ về nhà

Trên người Lâm Tiểu Mạn có mùi thơm, giống như hỗn hợp mùi của sữa và hoa.Đó là mùi thơm của những bông hoa nhỏ màu trắng, Diệp Mặc không thể phân biệt chính xác đó là loại hoa nhỏ màu trắng nào, nhưng nó có mùi rất thơm.

Ôm Lâm Tiểu Mạn, Diệp Mặc không muốn buông ra, anh muốn ôm và bảo vệ cô mãi mãi.

Lâm Tiểu Mạn cũng thử tựa đầu vào vai Diệp Mặc, đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông như vậy, tim cô đập lên từng hồi.

“Cừu.” Vương Dung ở ngoài hét lớn: “Cừu nhỏ.”

Lâm Tiểu Mạn sợ hãi đẩy Diệp Mặc ra, vuốt tai vài cái nói: “Tôi ra ngoài nhìn xem.”

Lâm Tiểu Mạn đi đế sân trước và mở cửa: “Sáng sớm có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta đến trạm kiểm soát giao thông và đăng ký xe đi.” Vương Dung nói: “Anh cả của mình đã đi làm, mình không dám lái xe đi, bây giờ phải làm gì đây?”

“Đợi một chút, mình đang đợi nước chảy ra khỏi ruộng lúa. Lát nữa hãy để Diệp Mặc lái xe của cậu đi và cậu có thể đến đó bằng xe của mình.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Cậu có thể tự mình lái xe đến quận lỵ không?”

“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc, hôm qua mình đã tự lái xe về, đương nhiên lái xe tới quận lỵ sẽ không có vấn đề gì.” Lâm Tiểu Mạn tự hào nói.

“Cậu thật lợi hại, sau này hãy giúp mình đi tập lái xe thêm.” Vương Dung nói.

“Hả?” Lâm Tiểu Mạn do dự một chút rồi lắc đầu thật mạnh: “Lát nữa để Diệp Mặc dẫn cậu đi tập lái xe. Lái xe rất đơn giản, quan trọng nhất là phải dũng cảm.”

Lâm Tiểu Mạn dẫn Vương Dung đi vào nhà ngồi trò chuyện một lúc, chờ nước trong ruộng lúa gần cạn, mọi người liền lên đường đi đến trạm điều hành giao thông.

Xuân Thành mà một thành phố nhỏ với mật độ dân cư thưa thớt.

Khi đến trụ sở điều hành giao thông không cần phải chờ đợi, chỉ cần có hoá đơn và các giấy tờ khác liền có thể lấy tờ đăng ký xe mới, điền vào…

Sau đó là chụp ảnh…

Đi từ buổi sáng và mọi thủ tục đã được hoàn thành vào buổi chiều.

Trên đường trở về, khi tới một con đường vắng người hơn, Diệp Mặc bảo Vương Dung ngồi vào ghế lái, còn anh ngồi ghế phụ chỉ cô.

Về phần Lâm Tiểu Mạn, cô ấy đã có thể tự lái xe.

…..

Ăn tối xong, Diệp Mặc giúp dọn bàn.

“Chú, dì… Bên nhà cháu còn có việc nên không thể tiếp tục ở đây chơi, chú dì có thể cho Tiểu Mạn đến chỗ của cháu chơi vài ngày được không?” Diệp Mặc lấy hết can đảm nói.

“Tiểu Mạn, con có muốn qua đó không?” Cha Lâm hỏi.

Lâm Tiểu Mạn xấu hổ cúi đầu: “Tuỳ bố mẹ.”

Mẹ Lâm cười nói: “Con muốn đi chơi thì cứ đi đi. Con lớn như vậy rồi, còn cho rằng chúng ta còn quản con sao?”

“Vậy thì con đi mấy ngày.” Lâm Tiểu Mạn nhẹ nhàng nói.

“Nhân tiện, chú… Bình thường một cân tôm càng có giá bao nhiêu?” Diệp Mặc hỏi.

“Nó phụ thuộc vào kích cỡ. Tôm càng có ba kích cỡ, 234/456/6789. 234 có nghĩa là 2 nhân dân tệ, 3 nhân dân tệ, 4 nhân dân tệ, là kích thước nhỏ. Tôm càng càng nhỏ thì giá càng rẻ. Chúng tôi đang bán loại tôm này, tôm bán theo giá ở đây hiện nay là 13,14 nhân dân tệ một cân. Giá tôm loại vừa có thể khoảng 20 nhân dân tệ, còn tôm lớn có thể bán với giá 27, 28 nhân dân tệ… Ngoài ra còn có tôm 10 nhân dân tệ, nặng 1 lạng là có thể bán được, giá hơn 30 tệ một cân.” Cha Lâm nói.

“Mất bao lâu để nuôi được tôm 1 lạng?”

“Tôm càng phát triển tương đối nhanh. Chúng tôi từng nuôi trong ao tôm, mỗi năm nuôi hai lứa. Vào mùa hè, tôm càng lớn nhanh, nhưng vào mùa đông, tôm sẽ phát triển chậm hơn. Tôn càng đực lớn hơn, cơ bản có thể lớn tới 1 lạng, tôm càng cái nhỏ hơn…”

“Ở Cao Sơn Bình có hai hồ chứa nhỏ, cháu muốn thử nuôi vài con tôm càng, nhưng cháu chưa nuôi tôm bao giờ.” Diệp Mặc nói.

“Hồ chứa có diện tích bao nhiêu?”

“Một hồ chứa là hồ bên ngoài nhà cháu. Ba mươi đến bốn mươi mẫu, bên trong núi còn có một hồ chứa khác, bảy đến tám mươi mẫu.” Diệp Mặc trả lời.

“Ta không biết nuôi tôm càng trong hồ có dễ hay không. Tôm càng sống chủ yếu ở vùng nước nông… Nếu cháu muốn nuôi tôm càng thì tốt nhất nên trồng cây thuỷ sinh trong hồ. Ta đã nhìn thấy hồ chứa bên ngoài nhà cháu lần trước, nó khá sạch sẽ… Nuôi tôm hơi khó, cháu có thể thử nuôi một ít cá.”

Cây dừa ở Cao Sơn Bình phải mất vài năm để phát triển. Thành thật mà nói, Diệp Mặc vẫn chưa chắc chắn về cây sầu riêng…

Hai hồ chứa nhỏ ở Cao Sơn Bình có thể được sử dụng để tạo ra một số lợi ích kinh tế trong quá trình chuyển đổi.

Cha của Tiểu Mạn dặn dò Diệp Mặc một số điều cần chú ý khi nuôi tôm càng và cách kiểm soát thực vật thuỷ sinh.

Tôm càng có thể nuôi trong hồ chứa nhưng sản lượng thu được chắc chắn không cao.

Nuôi tôm càng trong hồ chứa đòi hỏi phải sửa đổi một chút, đó lad trong hồ phải có thực vật thuỷ sinh, tôm càng và cá phải được thả cùng nhau.

Hồ chứa lớn ở Cao Sơn Bình luôn có nước.

Nguyên nhân hồ chứa nhỏ ở bên ngoài nhà cạn chủ yếu là do bơm nước tưới tiêu.

Nếu không bơm nước ra thì hồ chứa nhỏ ngoài nhà cũng không thể khô cạn hoàn toàn.

Ngày hôm sau.

Lâm Tiểu Mạn dậy từ rất sớm, sau bữa tối hôm qua, mẹ Lâm vào phòng giúp cô thu dọn quần áo, lấy điện thoại di động ra và chuyển vài ngàn tệ cho cô trên Wechat: “Khi yêu, con không thể luôn dùng tiền của bạn trai. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên con đến nhà Diệp Mặc nên con cần mua một số thứ trước khi đến đó.” Mẹ của Lâm Tiểu Mạn thì thầm: “Diệp Mặc không phải là con một, cậu ấy còn một người em gái nữa. Con phải cẩn thận chú ý nhìn xem Diệp Mặc, cha mẹ và em gái cậu ấy có hợp nhau không. Yêu nhau là chuyện giữa hai người, nhưng nếu sau này kết hôn thì sẽ liên quan đến hai gia đình. Dù điều kiện của Diệp Mặc tốt nhưng con gái nhà chúng ta cũng không tệ…”

“Con biết, cảm ơn mẹ.” Lâm Tiểu Mạn cười nói: “Con cảm thấy em gái của Diệp Mặc rất dễ chung sống.”

“Có một số chuyện chỉ có thể nhận thấy sau một thời gian dài. Chúng ta là cha mẹ của con, ta không mong rằng con sẽ kết hôn với một người giàu có mà quan trọng sau này phải được hạnh phúc…”

Lâm Tiểu Mạn ôm mẹ cô: “Mẹ nói như thể con sẽ kết hôn ngay vậy.”

Mẹ Tiểu Mạn cười nói: “Lần gặp cha mẹ Diệp Mặc trước đây, ta cũng cảm thấy bọn họ rất dễ chung sống. Chỉ là muốn nhắc nhở con…”

Diệp Mặc ở bên ngoài.

Cha Lâm đưa cho anh chai rượu Diệp Mặc lúc trước mang tới, đồng thời đưa cho anh nếm thử một ngụm rượu: “Ta không uống rượu, cậu mang cái này về uống. Hơn nữa, những bao thuốc Trung Quốc này quá đắt… Ta sẽ giữ lại một bao để hút, còn lại cậu cầm về và hút.” Cha Lâm nhìn thấy Diệp Mặc định nói gì, cười ngắt lời anh: “Lần sau cậu qua đây mang bia cho tôi nhé, đừng mua thuốc lá đắt tiền, một bao giá hơn mười hai mươi tệ. Không sao đâu. Chúng ta đi làm đây, không lát nữa sẽ bị muộn.”

“Ra ngay đây, đi làm chỉ một buổi sáng, nếu đến muộn sẽ rất ngại.” Mẹ Lâm đi ra, cười nói với Diệp Mặc: “Chúng ta đi làm trước, lái xe chú ý an toàn.”

“Được.”

Lái xe chú ý an toàn?

Diệp Mặc nhìn mẹ Lâm, gãi gãi đầu: Đây là chơi chữ hay là…

Lâm Tiểu Mạn mặc một chiếc váy hoa rất đẹp, xách theo một chiếc vali nhỏ đựng đầy quần áo các loại, ngượng ngùng nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc đi tới cầm lấy vali của Lâm Tiểu Mạn: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Ừ.”

Diệp Mặc cầm lấy ly rượu trắng trên bàn, cầm lấy chai Hoa Tử và hai bao thuốc lá, cười nói: “Chú nói chú ấy không uống rượu trắng nên anh mang về, anh mang hai bao thuốc lá này…”

Diệp Mặc nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn, bỏ hành lý vào cốp xe, mở cửa xe cho cô lên xe.

Lâm Tiểu Mạn vén váy lên và ngồi vào xe.

Hôm nay cô ấy trông rất nữ tính, mềm mại và yếu đuối, dễ bắt nạt…