Chương 73: Nghe lén

Dòng sông nhỏ có nước trong vắt.Hai bên bờ sông có cỏ dại mọc dày đặc, nếu lật cỏ ra sẽ thấy những con cua nhỏ, thỉnh thoảng có những con cua lớn hơn.

Ngoài ra còn có những con cua ẩn dưới những tảng đá lớn bên bờ sông.

Điều này khiến Diệp Mặc nhớ tới tuổi thơ của mình.

Khi anh còn nhỏ, ở thị trấn Đông Môn có rất nhiều ruộng lúa, lúc đó những con sông nhỏ, mương nước chảy xiết, có rất nhiều cá nhỏ, tôm, cua.

Không chỉ ở thị trấn Đông Môn, ở những con mương nhỏ dưới chân núi bên nhà nhà bà nội Diệp Mặc cũng có rất nhiều cá, tôm, cua.

Nhưng hiện nay, nhiều dòng sông nhỏ, suối có nước quanh năm đã có lúc cạn kiệt, khó có thể nhìn thấy cua bản địa nữa.



Một lúc sau, đám người Diệp Mặc bắt được rất nhiều cua.

Diệp Mặc rửa tay chân dưới sông rồi lên bờ.

“Bố, bố có muốn ra ngoài câu lươn vào tối nay không?” Lâm Tiểu Mạn nói.

Lâm Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ăn cơm xong, nếu trời không mưa thì chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Bầu trời dày đặc những đám mây hình vảy cá…

Những đám mây như vậy chứng tỏ rằng có lẽ sẽ có mưa vào ban đêm.

Về nhà.

Mẹ Tiểu Mạn đã chuẩn bị xong bữa tối và đang đợi bọn họ: “Mau rửa tay đi, đến giờ ăn rồi.”

“Tiểu Mạn muốn ăn ốc, tôi sẽ nấu thêm cho con bé.” Cha Lâm nói.

Đổ ốc vào chậu, đổ một ít nước vừa đủ ngập ốc, thêm chút dầu mè vào bên trong để ốc nhanh nhả cát.

Nước sông nhỏ trong vắt, đầy sỏi, ốc trong đó rất sạch và không có nhiều cát.

Sơ chế qua cua bắt được trước.

Dùng bàn chải rửa sạch cua, bỏ vỏ và mang, giữ lại phần gạch và trứng cua.

Đầu tiên chiên chúng cho đến khi giòn.

Sau đó chuẩn bị nguyên liệu gồm rau muối nhà làm, ớt chuông, ớt cay từ vườn rau, hành, gừng, tỏi,…

Tiểu Mạn nấu được một nồi.

Diệp Mặc ở bên cạnh nhìn…

Đầu tiên đun nóng dầu, cho gừng, tỏi, tương đậu vào, sau đó cho rau muối, ớt chuông, ớt cay và một chút bột ớt vào, chiên xong cho cua vào tiếp tục xào, sau đó đổ vào một ít bia… Cho thêm nước cốt gà và nước tương nhạt vào, đậy nắp nồi và đun từ từ trên lửa nhỏ.

Khi nước trong nồi cạn thì vớt cua và hỗn hợp nguyên liệu ra khỏi nồi.

Lâm Tiểu Mạn đưa một miếng cua cho Diệp Mặc: “Ăn thử đi.”

Cua rán ăn một miếng vừa giòn vừa thơm, ăn thì khá ngon nhưng không phải tuyệt phẩm.

“Thật ngon.” Diệp Mặc cười nói.

“Tôi đã sớm nói với anh là cua sông rất ngon.”

Hương vị rất thơm, có chút tươi mát của sông nhưng… thực sự không có thịt.

Nếu ngon thật sự thì cua dưới sông đã bị bắt từ lâu rồi.

Tất cả những gì anh có thể nói là nó khá tốt.

Cha mẹ Lâm đang cắt đuôi ốc, làm sạch rồi mang vào bếp, làm gần giống như cua… Khi nấu chín lại thêm một ít ớt khô và một ít tía tô.

Dọn món ăn lên bàn xong thì đã hơn chín giờ tối.

Sấm sét xuất hiện trên bầu trời nhưng vẫn chưa có tiếng sấm vang lên.

Cha Tiểu Mạn lấy ra mấy chai bia lạnh nói với Diệp Mặc: “Cứ coi đây như là nhà của con đi, đừng ngại.”

“Vâng.” Diệp Mặc gật đầu rồi rót bia vào bát.

Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú, bao gồm thịt xông khói, lạp xưởng và một phần thịt lợn luộc hai lần. Cùng với hai món cua và ốc vừa nấu xong, đây là những món tiêu chuẩn của bữa tối.

Cua, ốc đồng chế biến nhắm chung với rượu khá hợp.

Ăn uống xong thì trời bắt đầu mưa.

Diệp Mặc đi tắm rồi trở về phòng…

Trời mưa khá to.

Diệp Mặc tu luyện một hồi, sau đó trầm tư tiến vào không gian, truyền khí trong cơ thể vào giếng Linh Tuyền.

Nước trong giếng Linh Tuyền khôi phục rất chậm, chủ yếu là do trong cơ thể Diệp Mặc khí lực rất ít. Mỗi lần nạp khí trong cơ thể vào giếng Linh Tuyền, anh chỉ có thể phục hồi chưa đầy nửa centimet nước trong giếng.

Tuy nhiên, chỉ cần nước trong giếng Linh Tuyền có thể khôi phục lại được, dù bao nhiêu cũng tốt.

Từ trong không gian đi ra, sấm sét bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa cũng ngày càng nặng hạt hơn.

Bên cạnh là phòng của Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn sợ sấm sét, mẹ cô ở đó với cô, hai mẹ con đang thì thầm.

“Làm việc ở nhà máy nước cũng tốt, được bao ăn, lương cao, được đóng bảo hiểm và có nhà ở. Nếu con không đi, nhị ca của con sẽ tiến cử Vương Dung đi phỏng vấn.” Mẹ Tiểu Mạn nói.

“Để con suy nghĩ lại việc này, con cũng muốn hỏi ý của Diệp Mặc như nào… Anh ấy có rất nhiều việc phải làm ở vườn cây ăn quả, nếu con lại ra ngoài làm việc, không biết có thể thường xuyên gặp mặt không.”

“Con ~.” Mẹ của Lâm Tiểu Mạn hết sức tức giận nói: “Hai đứa chỉ yêu nhau thôi, cho nên…”

“Mẹ, mẹ nghĩ gì về Diệp Mặc?”

“Thằng bé trông có vẻ ổn. Nhưng con thì không. Mẹ không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Tiểu Diệp, nếu con hỏi mẹ, con cũng có thể tự hỏi bản thân mình nghĩ gì về cậu ta.”

Lâm Tiểu Mạn im lặng một lúc, rồi một lúc sau mới nói: “Chuyện làm việc tại nhà máy nước tạm thời con sẽ gác lại. Sau này nếu Diệp Mặc đối xử tệ với con, con sẽ lại đến nhà máy nước làm việc.”

“Tuỳ con quyết định.” Mẹ Lâm nói: “Đi ngủ sớm đi.”

“Diệp Mặc rủ con qua bên nhà anh ấy chơi.” Lâm Tiểu Mạn thì thầm.

“Là con gái, con đừng nên quá chủ động mà cần phải dè dặt. Chuyện này nhất định phải do Diệp Mặc mở lời với chúng ta trước. Vương Dung đã có mấy người bạn trai, đây thật sự là lần đầu tiên con yêu sao?”

“Là do bố không cho con yêu mà.”

Diệp Mặc nghe lén…

Hai mẹ con họ nói rất nhỏ, nhưng bây giờ thính giác của Diệp Mặc đã có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đây thực sự là lần đầu tiên Lâm Tiểu Mạn có bạn trai sao?

Cô ấy rất xinh đẹp…

Không thể nào.

Diệp Mặc lại nghe tiếp nhưng hai mẹ con không nói chuyện nữa.

Ngày hôm sau trời nắng.

Đêm qua trời mưa to, sáng sớm hôm nay cha Lâm Tiểu Mạn đã ra đồng gánh nươc

Diệp Mặc duỗi người đứng dậy, rửa mặt đánh răng.

“Chú.” Diệp Mặc đi tới kêu lên.

“Này.” Cha Tiểu Mạn đáp lại, nhận lấy điếu thuốc từ tay Diệp Mặc.

Mẹ của Tiểu Mạn cũng dậy rất sớm và đã chuẩn bị bữa sáng.

Sau bữa sáng, cha mẹ Tiểu Mạn phải đi làm.

“Nước đang chảy trong ruộng, con hãy canh chừng. Khi nước chảy gần hết thì hãy bị khe hở lại.” Cha Lâm nói với Lâm Tiểu Mạn.

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Sau khi cha mẹ Lâm rời đi, Lâm tiểu mạn đi xem ruộng lúa rồi quay lại nói: “Tôi muốn đến nhà máy nước làm việc, anh nghĩ thế nào?”

“Không phù hợp lắm.” Diệp mặc nói: “Em đi làm ở nhà máy nước cách đây rất xa. Chúng ta mất bao lâu mới có thể gặp nhau? Hơn nữa, anh có rất nhiều việc ở vườn cây ăn trái, với tư cách là bà chủ tương lai của Cao Sơn Bình, em có thể không cần làm gì cả.”

Lâm Tiểu Mạn liếc nhìn Diệp Mặc, đôi mắt đẹp của cô rất quyến rũ.

Diệp Mặc mỉm cười, nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn nói: “Ở Cao Sơn Bình có rất nhiều việc, tiền của anh cũng không có nhiều, những việc có thể tự làm thì anh đều tự mình làm. Khó khăn chỉ ở mấy năm đầu.”

Lâm Tiểu Mạn trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Ai muốn làm bà chủ Cao Sơn Bình?”

Lâm Tiểu Mạn vẻ mặt ngượng ngùng làm Diệp Mặc ngứa ngáy không yên. Cô có khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, nhỏ nhắn và có chút da thịt…

Diệp Mặc từng nói đùa với Đường Tấn rằng nếu muốn giới thiệu bạn gái cho anh thì phải giới thiệu cho anh một nàng tiên nhỏ…

Thoạt nhìn, Lâm Tiểu Mạn quả thực là một nàng tiên nhỏ bé, đặc biệt là đôi mắt trong veo, thuần khiết và đẹp đẽ, chạm đến tâm hồn.

“Tối qua anh đã nghe thấy em nói chuyện với dì.”

“Đêm qua?” Lâm Tiểu Mạn sửng sốt một chút, rút lòng bàn tay ra khỏi tay Diệp Mặc, vẻ mặt ngượng ngùng: “Chúng ta không có nói chuyện, anh nghe nhầm rồi.”

“Đây là lần đầu tiên em yêu… thật sao?” Diệp Mặc nói với một nụ cười.

Lâm Tiểu Mạn có chút xấu hổ: “Ừ, thì sao? Anh có rất nhiều bạn gái à? Thật đáng kinh ngạc…”

Diệp Mặc vươn tay ôm Lâm Tiểu Mạn vào lòng: “Anh hối hận vì không gặp được em sớm hơn.”

“Nếu anh gặp tôi sớm hơn, anh nhất định sẽ bị bố tôi đánh.”

“Hả?”

“Khi tôi học cấp ba…”

Khi Lâm Tiểu Mạn học cấp ba, có một tên xã hội đen trong lớp đã đi khắp nơi nói với mọi người rằng Lâm Tiểu Mạn là bạn gái chả anh ta. Lâm Tiểu Mạn hoàn toàn không đồng ý chuyện này, nhưng khi sự việc đến tay giáo viên, giáo viên đã thông báo cho bố mẹ của Lâm Tiểu Mạn…

Lâm Tiểu Mạn học tại trường trung học trọng điểm tốt nhất trong khu vực của họ và việc quản lý rất nghiêm ngặt. Lâm Sơn được giáo viên gọi đến trường, sau khi gặp mặt phụ huynh của học sinh rêu rao, ông ấy đã cãi nhau với họ và bắt đầu đánh nhau.

Sau khi trở về, Lâm Tiểu Mạn cũng bị đánh và bị phạt quỳ dưới mái hiên suốt đêm.

“Anh cảm thấy cha của em tính tình tốt, không ngờ cũng có lúc đánh người.” Diệp Mặc ôm Lâm Tiểu Mạn, trong lòng thầm vui mừng.

Lâm Tiểu Mạn bĩu môi, bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy tủi thân, cha của cô lúc đó thật không phân rõ trắng đen…

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Sơn đánh cô duy nhất một lần, chính là lần đó.