Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 72: Mò cua bắt ốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cánh đồng lúa của thôn Lâm Tiểu Mạn nằm ở hai bên đường ở vùng nông thôn.Những cánh đồng lúa này xưa kia là ao nuôi tôm, nay tôm hùm cũng được nuôi trên ruộng.

“Đi chậm chờ tôi.” Diệp Mặc hô lớn.

Lâm Tiểu Mạn dừng lại và nói: “Đôi dép không vừa với chân anh à?”

“Có hơi lớn.”

“Anh cao như vậy nhưng chân lại rất nhỏ, bố tôi đi giày cỡ 42/43.”

“Có tôm hùm trong mương.” Diệp Mặc nói.

Lâm Tiểu Mạn quay lại nhìn và nói: “Chúng đều là những con tôm hùm nhỏ màu xanh lá cây, chỉ có thể thu hoạch khu chúng được hơn tám tháng tuổi.” Lâm Tiểu Mạn nói, nhảy qua một con mương lớn bằng đôi chân dài của mình: “Có rất nhiều lươn ở đây, buổi tối chúng ta ra ngoài bắt lươn?”

“Ừ.” Diệp Mặc nhảy qua, đi theo Lâm Tiểu Mạn đến đường xi măng, đi về phía giữa khe núi.

Ở giữa con mương gần đó cũng có ốc nhưng đã bị bắt hết.

“Bây giờ bắt ốc về ăn à?” Diệp Mặc cố gắng không nhìn đôi chân dài trắng nõn của Lâm Tiểu Mạn.

Là một LSP, điều Diệp Mặc thích nhất là quan sát đôi chân.

*LSP theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc là một kẻ háo sắc, người yêu thích cái đẹp.

Lâm Tiểu Mạn cũng khá để ý đến dáng người của cô ấy, trước đây anh cứ tưởng cô ấy có da có thịt, nhưng không ngờ đôi chân của cô ấy lại dài và thon. Cô ấy cũng có dáng người đẹp…

Dùng một câu nói trên mạng, trước đây Diệp Mặc đã đánh giá thấp cô ấy.

“Anh có thích ăn ốc không?”

Diệp Mặc đi tới trước mặt Lâm Tiểu Mạn nói: “Tôi thích.”

“Ốc ở đây được nghiền nát dùng làm thức ăn cho tôm hùm và vịt.”

“Ốc ở dưới sông có khá nhiều, tại sao mọi người lại không bắt bán đi?” Diệp Mặc hỏi.

Lâm Tiểu Mạn nói: “Ốc này không thể bán được giá cao, trong thị trấn giá khá rẻ, ở địa phương thì không có người mua, nên không thể bán được.”

Diệp Mặc gật đầu nhìn Lâm Tiểu Mạn một cách chăm chú. Khi bạn thích một ai đó, bạn không thể không nhìn họ… và càng nhìn càng cảm thấy họ đẹp hơn.

Bản thân Lâm Tiểu Mạn rất xinh đẹp với các đường nét trên khuôn mặt thanh tú. Đặc biệt là đôi môi đỏ và mắt phượng rất đẹp…

Khuôn mặt của cô ấy hơi trẻ con, nếu nhìn kĩ có thể thấy rằng vẫn còn nét bầu bĩnh trên gương mặt đó.

Lâm Tiểu Mạn cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Mặc, hơi cúi đầu.

“Mấy ngày nữa tới chỗ anh chơi nhé.” Diệp Mặc nói.

Khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của Lâm Tiểu Mạn trông có chút xấu hổ, cô thì thầm: “Anh hỏi bố mẹ em xem họ có đồng ý không?”

“Chú và dì nhất định sẽ đồng ý.” Diệp Mặc cười nói: “Ừ… anh đã gặp rất nhiều người. Trước đây anh đã quen hai người, nhưng không có người nào hợp nhau cả.”

“Sao thế? Anh tự hào quá.” Hai má Lâm Tiểu Mạn phồng lên.

Diệp Mặc đã khá già và đã từng yêu rất nhiều lần. Ngày xưa khi yêu nhau, hoặc là đối phương theo đuổi Diệp Mặc, hoặc là hai người quen biết nhau đã lâu nên đương nhiên là đến với nhau.

Diệp Mặc gặp Lâm Tiểu Mạn trong một buổi xem mắt, tuy không gặp cô ấy nhiều lần nhưng hai người đã nói chuyện điện thoại khá lâu.

“Chúng ta hiện tại… gọi là đang yêu nhau. Em là bạn gái của anh.”

Lâm Tiểu Mạn giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra nhịp tim của cô rất nhanh. Cô lo lắng nói: “Anh nghĩ như vậy sao?”

“Anh tưởng… em là bạn gái của anh?”

Tiểu Mạn cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu anh không phải bạn trai của tôi, vậy tại sao anh lại đến nhà tôi?”

Diệp Mặc cười lớn, đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn sửng sốt một chút, đang định rút tay ra…

Diệp Mặc cầm chặt tay cô: “Còn bao xa nữa?”

“Không xa, ngay phía trước.” Lâm Tiểu Mạn thì thào, tim đập càng lúc càng nhanh.

Bàn tay của Lâm Tiểu Mạn rất mềm.

Khi nắm tay cô, Diệp Mặc cũng rất căng thẳng, tim của anh đập nhanh từng hồi.

Đây chắc chắn là tình yêu, nó tiết ra rất nhiều dopamine trong não.

*Dopamine là một trong những hormone quan trọng trong não bộ, nó mang lại nhiều tác dụng cho con người. Dopamine liên quan đến cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung và điều chỉnh các chuyển động của cơ thể. Vì vậy dopamine còn được gọi là “hormone hạnh phúc”.

Diệp Mặc vừa buồn cười vừa vui mừng, cảm thấy chỉ trong chốc lát bọn họ đã đi tới bờ sông.

Lâm Tiểu Mạn nhìn thấy cha mình, vội vàng hất tay Diệp Mặc ra: “Bố.”

Lâm Sơn nghe thấy tiếng con gái liền quay người đáp lại.

Lâm Tiểu Mạn trợn đôi mắt to xinh đẹp, hung hăng nói với Diệp Mặc: “Anh mau xuống sông giúp bắt ốc.”

Nước sông chảy trong vắt.

Đáy sông là sỏi và những sợi rêu.

Đi tới bên cạnh cha Tiểu Mạn, Diệp Mặc chủ động nói: “Chú.”

“Này.” Cha Lâm đáp: “Hai đứa đi lấy xe về rồi sao?”

“Đã lấy rồi, con tự lái về.” Lâm Tiểu Mạn nói.

Cha Lâm mỉm cười nhìn Diệp Mặc đang bắt ốc nói: “Cháu nên bắt ở những chỗ có các loại thực vật thuỷ sinh trên bờ, đặc biệt là bắt những con ốc lớn, giữ lại những con nhỏ hơn để lớn lên trong sông…”

Lâm Tiểu Mạn bắt được một vài con, đưa co Diệp Mặc xem: “Anh hãy bắt những con to như thế này.”

Những con ốc Lâm Tiểu Mạn bắt được to bằng quả trứng cút.

Ở sông có ốc sông và ốc đồng.

Ốc sông nó phần đuôi nhọn hơn, dài hơn và kích thước nhỏ hơn. Những con lớn nhất chỉ có kích thước gần bằng quả trứng cút.

Ốc đồng có phần đuôi tròn và to hơn, đa phần chúng đều có kích thước bằng quả trứng cút.

Ngoài ra còn có ốc may mắn, ốc táo cũng to hơn và trông giống ốc đồng hơn nhưng không có phần đuôi tròn trịa như ốc đồng.

Ốc táo ở sông tương đối ít nhưng ở ruộng lúa và mương rãnh lại nhiều hơn.

“Bố!” Lâm Tiểu Mạn hét lên.

“Con đang làm gì vậy?”

“Diệp Mặc nói muốn ăn ốc, tối nay chúng ta nấu cho anh ấy một ít nhé.”

Cha Lâm mỉm cười nói: “Ta thấy con muốn ăn thì đúng hơn đó.”

“Anh ấy thực sự muốn ăn nó mà.” Lâm Tiểu Mạn bĩu môi…

“Được rồi, vậy chúng ta phải di chuyển nhanh hơn, làm ốc rất phiền phức…”

Cha Tiểu Mạn một lúc lâu mới đi lên, bưng lên nửa thùng ốc.

Diệp Mặc động tác nhanh hơn.

Những con ốc lớn đều nằm ở khu vực có nhiều thực vật thuỷ sinh, còn những con ốc ven sông thì lớn hơn.

Lâm Tiểu Mạn đi đến giữa sông để nhặt những con ốc sông, chúng có kích thước vừa phải và trông sạch sẽ.

“Diệp Mặc!” Lâm Tiểu Mạn đột nhiên gọi lớn.

Diệp Mặc quay đầu lại, Lâm Tiểu Mạn mỉm cười ném thứ gì đó qua: “Mau bắt lấy.”

Một con cua nhỏ có mai lưng màu đen, là cua sông.

“Muốn nhiều cua hay không? Tôi sẽ bắt một ít cho anh.” Lâm Tiểu Mạn mỉm cười nói.

“Cua sông không có thịt, toàn là vỏ, không ngon chút nào.” Diệp Mặc lắc đầu.

Hơn nữa thịt cua cũng không ngon.

Diệp Mặc nhớ đến cua sông ở Tứ Xuyên…

Cùng một loài lẽ ra phải giống nhau nhưng môi trường sống lại khác nhau, màu sắc của vỏ cua cũng khác nhau.

Cua sông có vỏ trắng hơn, cua lạch có kích thước nhỏ, vỏ cứng nhất và hầu như không có thịt. Cua sông ở các vùng trông giống nhau nhưng còn phụ thuộc vào môi trường sống của chúng. Khi cua sống ở vùng nước nông, vỏ của chúng có màu đen và rất cứng.

Dù sao cua ở đây cũng không có nhiều thịt.

Một số dân địa phương còn gọi cua ở vùng mình là “cua sắt”.

“Món cua của chúng tôi siêu ngon, anh không thể nấu được như vậy…” Lâm Tiểu Mạn nói.

Có rất nhiều cua ở sông.

Lật cỏ trên bờ ra sẽ thấy cua ẩn nấp ở bên trong.

Ngoài ra còn ở dưới những tảng đá và cửa hang.

Bây giờ đã gần tối, cua đã bò ra ngoài tận hưởng không khí mát mẻ bên ngoài…

Cha Tiểu Mạn nhặt được nửa thùng ốc, Diệp Mặc và Lâm Tiểu Mạn cũng nhặt được nửa thùng. Đổ ốc trong xô cho bố của Tiểu Mạn, sau đó nhặt lại những con ốc sông được Lâm Tiểu Mạn nhặt được vào trong xô của Diệp Mặc: “Bố, bắt thêm mấy con cua về ăn đi.”

“Con muốn ăn chúng à?” Cha Lâm Tiểu Mạn mỉm cười và nói, thấy Diệp Mặc đã bắt được mấy con liền nói: “Tiểu Diệp, khi bắt cua hãy cẩn thận, cua ở đây tuy nhỏ nhưng rất khoẻ, nếu bị chúng cắp sẽ chảy máu.”

“Cháu biết rồi.”

Khi Diệp Mặc còn nhỏ, có rất nhiều cua ở con mương nhỏ dưới chân núi tại quê hương anh.

Diệp Mặc thường bắt cua, lột vỏ, làm sạch rồi chiên chín.

Hồi đó anh chỉ biết chiên thôi. Khi rửa cua, trứng cua, gạch cua đều bị nước rửa trôi.

Cua nếu chỉ nấu chín có vị rất tệ và không có thịt…
« Chương TrướcChương Tiếp »