Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 70: Núi Đỗ Quyên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đoàn người Diệp Mặc đến Hoa Thành, việc bọc xe vẫn chưa hoàn thành.“Anh rể, nếu ở Hoa Thành có chỗ nào chơi vui thì dẫn chúng tôi đến đó chơi đi.” Lâm Hạ Lâm nói.

“Chúng ta đi đến núi Đỗ Quyên đi, nơi này cách chỗ đó không xa.” Diệp Mặc nói.

“Được.”

“Hiện tại ở đó có hoa đỗ quyên không?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Hoa đỗ quyên ở núi Đỗ Quyên có quanh năm, chỉ là có nhiều hay không thôi…” Trở lại xe, Diệp Mặc nói tiếp: “Chỉ một phần nhỏ hoa đỗ quyên ở núi Đỗ Quyên là hoang dã. Hầu hết hoa trên núi đều được trồng nhân tạo. Trên núi có rất nhiều loại hoa đỗ quyên, thời kỳ ra hoa chính là từ tháng 2 đến tháng 5… Sau đó là loại hoa đỗ quyên nở vào mùa hè, nở từ tháng 5 đến tháng 7. Những thời gian còn lại hoa đỗ quyên sẽ nở ít đi.”

“Đi leo núi hôm nay có nóng hay không?” Vương Dung không muốn đi, hôm nay trời nắng to, thời tiết rất nóng.

Nhiệt độ ở Hoa Thành cao hơn vài độ so với Xuân Thành…

“Không nóng, cô có thể tìm một chỗ ngồi uống trà hóng gió, rất thoải mái.” Diệp Mặc vừa khởi động xe thì điện thoại liền có người gọi tới, anh đeo tai nghe Bluetooth vào và trả lời điện thoại: “Alo?”

Giọng nói của Đường Tấn vang lên: “Cậu ra ngoài chơi cùng bạn bè vui không?”

“Vui! Cậu đang làm gì vậy?” Diệp Mặc cười nói.

Đường Tấn nói: “Tôi muốn ký hợp đồng với hồ chứa Linh Dương, cậu có thể hỏi giúp tôi giá của nó không?”

“Tôi khuyên cậu không nên suy nghĩ quá nhiều. Linh Dương là một hồ chứa thuỷ lợi, nó không thể được sử dụng để nuôi thuỷ sản. Ngoài ra, mực nước vào mùa hè so với mực nước suối giảm tối đa ước tính là gần mười mét, trước đây lúc tôi dẫn cậu đi xem hồ chứa là lúc vừa có một trận mưa lớn…” Diệp Mặc nói.

“Như cậu đã biết, tôi dự định mở một nhà nghỉ B&B. Sau khi ký hợp đồng với hồ chứa, sau này tôi có thể mở thêm câu cá giải trí.” Đường Tấn nói.

Diệp Mặc nói: “Vậy thì cậu không cần phải ký hợp đồng cụ thể với hồ chứa nước, hồ chứa nước hiện tại là tài sản công, cậu chỉ cần nói với uỷ ban thôn là được. Giống như hồ chứa nước của thôn trước kia của tôi, người ngoài không bị cấm đánh bắt cá… Cá trong hồ có thể đánh bắt tuỳ thích. Hơn nữa, hàng năm làng sẽ tổ chức bắt cá, mỗi hộ được chia một ít. Cậu chỉ cần sắp xếp cho khách du lịch đi câu cá, không cần phải ký hợp đồng cụ thể với hồ chứa, nhưng nhớ thương lượng với uỷ ban thôn một tiếng.”

Hồ chứa Linh Dương được sử dụng nhằm mục đích thuỷ lợi, có rất nhiều cách sử dụng.

Có thể thả cá vào hồ.

Nhưng không thể cho chúng ăn thức ăn nhân tạo mà phải để chúng phát triển tự nhiên, chu kỳ sinh trưởng chậm…

Vào mùa hè và mùa xuân, mực nước trong hồ đặc biệt lớn.

Vào mùa hè, diện tích mặt nước chả hồ chứa Linh Dương có thể lên tới hơn 200 mẫu Anh. Nhưng vào mùa xuân, diện tích mặt nước không đen một trăm mẫu.

Số lượng cá bột có thể thả ra chỉ có thể tính toán dựa trên diện tích từ 70 đến 80 mẫu Anh, không thể nuôi được nhiều cá.

Nhưng sẽ tốn rất nhiều tiền để ký hợp đồng với hồ chứa.

Nghe Diệp Mặc phân tích xong, Đường Tấn từ bỏ ý định thuê hồ chứa nước, anh ấy hỏi: “Ý của cậu là, tôi chỉ cần nói với uỷ ban thôn cho khách đi câu cá thôi?”

“Đương nhiên là chỉ có thể câu cá chép và cá diếc,… Cậu không thể câu cá chép bạc và cá chép đầu to. Đó là trường hợp của hồ chứa ở làng trước của chúng tôi.”

“Được rồi, tôi đang có ý định làm nhà nghỉ B&B và muốn thuê hồ chứa, điều đó có nghĩa là nó có thể cung cấp địa điểm câu cá cho khách du lịch ghé qua trong tương lai.” Đường Tấn nói: “Tôi đã tìm thấy một số bản thiết kế nhà nghỉ B&B trên Internet. Tôi nhớ rằng biệt thự của cậu ở Cao Đồ Pha dường như là một dự án kinh doanh, tổng cộng cậu đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho căn biệt thự đó?”

“Cộng cả với đồ trang trí thì mất khoảng 800 đến 10.000 nhân dân tệ cho một món đồ…”

“Đắt quá!”

“Tổng diện tích trong nhà là hơn 2.000 mét vuông, bao gồm cả trang trí. Đồ trang trí rất đắt tiền, lúc đó tôi quá hoang phí… May mắn thay nơi đó đã có người mua lại. Nếu không tôi phải sống một mình ở nơi như vậy thật sự hơi đáng sợ.”

Đường Tấn cười vài lần: “Chỉ là nhà thô, không trang trí thì 1 mét vuông có giá khoảng bao nhiêu?”

“Còn tuỳ vào vật liệu nữa, nhà ba tầng thì phải làm chống động đất. Giá mỗi mét vuông khoảng 1.500 nhân dân tệ đã khá tốt rồi. Nếu làm hai tầng, đơn giá khoảng 1.300.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Ngoài ra hệ thống tưới nhỏ giọt của cậu tốn bao nhiêu tiền một mẫu?”

“Chỉ tính giá vật liệu khoảng 800 tệ một mẫu.”

“Hôm nào cậu trở lại và tính xem cần bao nhiêu nguyên vật liệu. Tôi sẽ chuẩn bị trước vật liệu.”

“Vài ngày nữa tôi sẽ về. Hiện tại không cần phải gấp, cậu có thể đợi đến cuối năm rồi bắt đầu thực hiện. Được rồi, trời nóng quá, đợi đi khi thời tiết mát mẻ hơn đi.”

“Gì vậy? Bây giờ mới đang là tháng sáu mà cậu nói với tôi rằng nên đợi đến khi thời tiết mát mẻ hơn mới lắp hệ thống tưới nhỏ giọt?”

“Bây giờ chưa cần phải vội lắp hệ thống tưới nhỏ giọt trong vườn cây ăn trái của cậu. Không cần phải vội, thời tiết vẫn có mưa, lượng mưa tự nhiên đã đủ sử dụng rồi.”

“Tôi sẽ sớm chuyển qua thị trấn Hồng Sơn và chúng ta sẽ nói chuyện khi cậu quay trở lại.”

“Ừ.”

“Tôi đang muốn dọn dẹp khu đất bằng kia và cần đào rất nhiều cây ăn quả. Cậu có muốn những cây ăn quả đó không?”

“Đào ngay bây giờ?”

“Có lẽ sắp tới, chúng tôi cần xây nhà kho và nhà ở.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Tôi đang lái xe và đi ngang qua cửa hàng của cậu ngay bây giờ.” Diệp Mặc cười hỏi: “Cậu còn bánh pizza không? Tôi sẽ qua lấy một ít.”

“Tôi đang ở cửa hàng, cậu đang ở đâu?”

“Tôi nhìn thấy cậu rồi…”

“Mau đến lấy nó và dọn sạch cửa hàng của tôi đi.”

“Tôi đến bây giờ đây.” Diệp Mặc cười cúp điện thoại, nói với đám người Lâm Tiểu Mạn: “Chờ tôi một lát, tôi xuống xe đi lấy một ít đồ ăn.”

Đường chân tóc của Đường Tấn ngày càng cao và bây giờ anh ấy đang đội một chiếc mũ.

Diệp Mặc đỗ xe ở cửa quán, xuống xe gọi lớn: “Mau lấy đồ ăn cho tôi, tôi còn chưa ăn sáng…”

“Ôi trời.” Đường Tấn nhìn thấy người ngồi trong xe của Diệp Mặc liền nói: “Cậu lấy bao nhiêu?”

“12 chiếc.”

“Bạn gái của cậu có ở trong xe không?” Đường Tấn nói.

“Có.”

“Không giới thiệu cô ấy với tôi sao?” Đường Tấn tò mò.

Diệp Mặc mở cửa ghế lái phụ, Lâm Tiểu Mạn xuống xe.

“Đây là Đường Tấn, bạn nam của tôi.” Diệp Mặc mỉm cười giới thiệu: “Đây là Lâm Tiểu Mạn, chị dâu của cậu.”

“Chào chị dâu.” Đường Tấn cười nói.

“Xin chào.” Lâm Tiểu Mạn có chút xấu hổ.

“Chị dâu, xin đừng nghi ngờ mối quan hệ của tôi với Diệp Mặc. Tôi là người đàn ông đã có gia đình.” Đường Tấn trợn mắt nhìn Diệp Mặc: “Người đàn ông của cậu là ai vậy?”

“Bạn nam, phiếu ăn dài hạn, Hahaha…”

Đường Tấn tiếp tục trợn mắt nhìn Diệp Mặc, đi vào cửa hàng lấy mười hộp bánh pizza và một ít sữa cho Diệp Mặc. Sau khi giúp Diệp Mặc chất đồ vào cốp xe liền nói: “Tôi phải đi đến thị trấn Hồng Sơn, hôm khác quay lại đây chơi.”

Diệp Mặc làm bộ đồng ý nói: “Đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”

“Cậu đúng là người xấu.” Đường Tấn xua tay: “Tôi đi đây.”

“Tạm biệt.”

Trở lại xe, Lâm Tiểu Mạn trợn mắt nhìn Diệp Mặc: “Anh ấy đồ của anh ấy mà không trả tiền?”

“Không. Nếu tôi đưa tiền cho cậu ta, cậu ta sẽ không cầm.”

“Humh.” Lâm Tiểu Mạn nhìn Vương Dung và nói: “Nếu Vương Dung thường xuyên ăn uống miễn phí ở chỗ của tôi quá nhiều lần tôi sẽ ghét cô ấy.”

“Sao cậu dám!” Vương Dung hét lên.

Lần đầu tiên Lâm Tiểu Mạn gặp Diệp Mặc, anh mang theo rất nhiều bánh pizza, còn có bánh ngọt nhỏ, bánh mì, bánh quy các loại.

Hôm qua Diệp Mặc cũng mang tới nhà cô rất nhiều bánh pizza các loại, nhất định là anh lấy từ chỗ Đường Tấn.

“Lão Đường và tôi là bạn học cấp ba, chúng tôi là anh em kết nghĩa, quan hệ giữa hai chúng tôi vô cùng tốt…” Diệp Mặc nói.

Lâm Tiểu Mạn gật đầu, cô biết Diệp Mặc đã ba lần lấy đồ của Đường Tấn. Nếu điều này xảy ra thường xuyên thì mối quan hệ dù có tốt đến đâu cũng có thể sẽ trở nên tồi tệ.

Nhưng nhìn bộ dáng của Diệp Mặc, có lẽ hai người họ là bạn tốt của nhau.

Bốn người trên đường đi đến núi Đỗ Quyên.

Núi Đỗ Quyên là tên của một vùng đồi núi bao gồm nhiều ngọn đồi.

Diện tích ở đây rất rộng lớn, tổng diện tích hẳn phải lớn hơn làng Hoàng Thổ Pha trước đây.

Khu thắng cảnh núi Đỗ Quyên vào tham quan không cần vé, có thể lái xe trực tiếp đi vào, bên trong có rất nhiều khu giải trí.

Diệp Mặc lái xe lên giữa một ngọn đồi, tìm một bãi đậu xe rồi đỗ xe, anh lấy pizza xuống chia cho mỗi người hai chiếc, kèm theo một chai sữa chua.

“Phía trước có quán trà ở sườn núi, là nơi ngắm cảnh rất tốt.” Diệp Mặc dẫn đầu mọi người đi xuống cầu thang đá, đi bộ mất hai phút.

Quán trà được xây dựng trên rìa một sườn đồi dốc, mọi người đi uống một tách trà, tìm một chỗ ngồi bên sườn đồi rồi ngồi xuống.

Núi đối diện có rất nhiều hoa đỗ quyên nở rộ với màu đỏ, hồng, tím.

“Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Mọi người ăn thử xem, bạn tôi làm ngon lắm.” Diệp Mặc mở hộp bánh pizza và bắt đầu ăn. Buổi sáng anh vốn định đi lên thị trấn ăn mì nhưng quán ăn trong trấn chưa mở cửa nên đành vội vàng đi Hoa Thành… Anh còn chưa được ăn sáng.

Vương Dung cắn một miếng pizza, hai mắt sáng lên nói: “Bạn của anh là anh chàng đẹp trai ngoài tiệm bánh vừa rồi phải không?”

“Đúng vậy.”

“Anh chàng đẹp trai đó có bạn gái không?” Vương Dung hỏi.

“Cậu ta không có bạn gái, nhưng cậu ta có một vợ và hai con rồi.” Diệp Mặc cười nói: “Cô hỏi làm gì vậy?”

“Tôi muốn hẹn hò với anh ấy vì anh ấy trông đẹp trai.” Vương Dung ngẩng đầu lên và nói.

Lâm Tiểu Mạn không nói lên lời với Vương Dung: “Đừng làm mình xấu hổ.”

“Tôi đùa thôi.” Vương Dung mỉm cười nói: “Nhưng chiếc bánh pizza này thực sự rất ngon.”

Diệp Mặc mỉm cười và nhìn những bông hoa đỗ quyên đang nở rộ, anh chợt nhớ đến hạt giống hoa đỗ quyên mình mua trước đây… Hơn mười kg hạt đỗ quyên, sau khi mua về anh liền cất đi nên quên mất.

“Cừu nhỏ.” Vương Dung gọi.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Mạn quay sang.

Vương Dung nhìn Diệp Mặc nói: “Hai người gặp nhau khi nào vậy? Cậu giấu chuyện này kĩ thật, nếu Diệp Mặc không tới nhà của cậu, mình cũng sẽ không biết rằng cậu đã có bạn trai.”

“Bọn mình quen nhau được… nửa tháng.” Lâm Tiểu Mạn rụt cổ lại.

Sau sinh nhật của dì Lâm Tiểu Mạn, Diệp Mặc bận rộn, hai người chỉ gọi điện và trò chuyện trên Wechat. Chắc chắn là hai người đã có tình cảm với nhau nhưng mối quan hệ vẫn chưa được xác nhận…
« Chương TrướcChương Tiếp »