Chương 69: Làm bà chủ chẳng phải rất tốt sao?

Khi trở lại ngôi làng nhỏ trên núi ở Xuân Thành, trời đã tối mịt.Một chiếc ô tô trị giá 180.000 nhân dân tệ, đây là điều khiến cha mẹ Lâm Tiểu Mạn vô cùng tiếc nuối. Số tiền này tương đương với phần lớn số tiền tiết kiệm của gia đình họ.

Số tiền này ban đầu nhằm mục đích mua cho Lâm Tiểu Mạn một căn nhà được thanh toán đầy đủ trong thành phố.

“Đã mua ô tô thì sau này đừng nghĩ đến việc mua nhà.” Sau khi trở về nhà, mẹ Lâm nói.

“Giá nhà trong thành phố nhất định sẽ rẻ hơn. Con chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà trong thành phố.” Lâm Tiểu Mạn nói, nhìn Diệp Mặc: “Xe của anh có cần sạc không?”

Diệp Mặc gật đầu: “Cần phải sạc.”

Đây chính là sự bất tiện của các phương tiện sử dụng năng lượng mới.

Nói là xe đi hằng ngày nhưng thỉnh thoảng phải lái đi xa. Diệp Mặc không biết giới hạn chiếc xe của mình ở đâu, mỗi lần sử dụng anh đều bắt đầu sạc khi trong xe vẫn còn hơn 20% pin.

Xe anh vẫn còn khoảng 50% pin, nhưng khi lái xe với tốc độ cao sẽ tốn rất nhiều điện. Nếu ngày mai phải quay lại lấy xe thì chắc chắn sẽ đủ điện, nhưng khi quay lại, anh không biết rõ tình hình.

Vân Tú Lan đi nấu bữa tối.

Lâm Sơn đi đến nhà bên cạnh mua một con gà trống lớn, nhìn Tiểu Mạn nói: “Ngày mai con có đủ cam đảm lái xe về nhà không?”

Lâm Tiểu Mạn lắc đầu: “Con không dám, xa quá…”

“Vậy để Tiểu Diệp đưa con đi làm quen với xe.”

“Đi, lái xe của tôi ra ngoài một vòng.” Diệp Mặc vừa nói vừa rút sạc ra.

Lâm Tiểu Mạn ngồi vào ghế lái: “Chiếc xe này khởi động như nào?”

“Không cần phải khởi động.” Diệp Mặc bảo Lâm Tiểu Mạn mở xe, vào số: “Chiếc xe này rất mạnh, tăng tốc rất nhanh. Nếu muốn đi từ từ, cô chỉ cần nhấn nhẹ chân ga.”

Lâm Tiểu Mạn lùi xe trước…

Cô mới thi bằng lái xe cách đây không lâu, đây là lần đầu tiên cô lái xe riêng nên có chút lo lắng.

“Yên tâm đi.” Diệp Mặc vừa nói vừa chỉ cô lái xe ra ngoài.

“Ồ…”

Lái xe đi ra ngoài, đường quê rất hẹp.

Đừng nói Lâm Tiểu Mạn, buổi sáng Diệp Mặc tới đây cũng đã cảm thấy đường đi rất hẹp, xe này lớn quá…

“Xe của anh quá lớn, phía trước không thấy được đường đi…”

“Cô cứ lái giống như lúc cô tập xe là được, giảm ga, đừng đi với tốc độ quá nhanh.” Diệp Mặc nói, Lâm Tiểu Mạn vừa rồi nhấn ga.

Xe sử dụng năng lượng mới phản ứng rất nhanh sau khi nhấn ga.

Diệp Mặc thỉnh thoảng nhắc nhở Lâm Tiểu Mạn đi chậm lại.

Lâm Tiểu Mạn cười khúc khích và lái xe ra khỏi thung lũng: “Bây giờ chúng ta lái xe ra ngoài à?”

“Ừ.”

“Trên đường đi chú ý đến an toàn. Đừng lái xe quá nhanh và phải kiểm soát được tốc độ.” Khi đi vào đường hai làn, Lâm Tiểu Mạn luôn cố ý tấp xe qua.

Diệp Mặc nhắc nhở rất nhiều lần cô mới tự mình sửa lại.

Lái xe một lúc thì tới thị trấn, khi tìm được một nơi không có xe, Lâm Tiểu Mạn quay xe lại.

Diệp Mặc có thể thấy được cô đang căng thẳng…

“Thả lỏng một chút, đừng cầm vô lăng quá chặt…”

“Ừ.” Lâm Tiểu Mạn nghiêm túc nhìn con đường phía trước.

Sau khi trở gề nhà, Lâm Tiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng chúng ta cũng đã về tới nhà an toàn. Chiếc xe này của anh khá dễ lái…”

“Dễ lái thật sao?”

“Lái rất dễ.” Lâm Tiểu Mạn bước ra khỏi xe, nhìn thấy một người đàn ông trung niên liền hét lên: “Chú hai.”

“Này.” Lâm Thời mỉm cười đáp lại.

“Đây là chú hai của tôi.”

“Chú hai.”

Chú hai gật đầu, nhận lấy điếu thuốc từ tay Diệp Mặc.

Diệp Mặc quay lại sạc xe rồi đi vào nhà.

Chú cả, chú hai, chú và dì của Lâm Tiểu Mạn đều ở đây.

Diệp Mặc đang đứng gọi điện cho ai đó.

“Ô tô lái thế nào?” Lâm Sơn cười hỏi.

“Việc chạy vào trong thị trấn khá dễ dàng.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Vậy con có chắc ngày mai có thể tự lái xe về không?”

“Nơi này cách Hoa Thành quá xa, con vẫn không dám.” Lâm Tiểu Mạn lắc đầu.

“Vậy bảo nhị ca của con ngày mai đi cùng con, để nó giúp con lái xe về.” Chú hai Lâm cười nói.

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu: “Anh ấy đâu?”

“Nó vừa đi làm về, còn đang tắm.” Chú hai nói: “Lát nữa sẽ đến đây ngay.”

Họ trò chuyện một lúc.

Lâm Hạ Lâm đi tới, anh ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao lớn nhưng hơi gầy.

“Anh hai.” Lâm Tiểu Mạn hét lớn, đối với Diệp Mặc nói: “Đây là anh hai của tôi, Lâm Hạ Lâm…”

“Xin chào.” Diệp Mặc đứng dậy đưa điếu thuốc ra.

Đã đến giờ ăn tối.

Bữa tối đặc biệt thịnh soạn, bao gồm thịt gà nướng với khoai tây, lạp xưởng xông khói và rau xào…

“Tiểu Mạn, em có muốn đến nhà máy nước chỗ anh làm việc không?” Lâm Hạ Lâm vừa ăn vừa nhìn Lâm Tiểu Mạn.

“Nhà máy nước của cháu có thuê người làm không?” Chú họ Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Có, đã tuyển được hai người rồi, còn thiếu một người nữa…”

“Có thể cho anh cả cháu vào được không?” Chú họ Lâm nói: “Anh cả của cháu thất nghiệp ở thành phố đã lâu.”

“Đơn vị cháu yêu cầu phải tuyển người có bằng tốt nghiệp, ít nhất là phải có bằng cử nhân.” Lâm Hạ Lâm lúng túng nói: “Việc tuyển người cháu không có quyền quyết định, cháu chỉ có thể bảo Tiểu Mạn đến phỏng vấn. Bây giờ tìm được một công việc tốt không dễ đâu, Tiểu Mạn, anh nghĩ em có thể thử xem.”

“Phỏng vấn ngay bây giờ?”

“Đúng vậy.”

“Nhà trường đã thông báo với em rằng em sẽ được lấy bằng tốt nghiệp vào tháng 8.” Lâm Tiểu Mạn nói.

“Nếu không anh sẽ đi nói chuyện với bộ phận nhân sự xem có thể cho em đi thực tập trước không.” Lâm Hạ Lâm nói: “Mức lương ở nhà máy nước tương đối tốt, công việc ổn định.”

“Được.” Lâm Tiểu Mạn gật đầu.

Vân Tú Lan ngập ngừng nói.

Họ biết về tình hình của Diệp Mặc. Nếu như Tiểu Mạn và Diệp Mặc ở cùng nhau…

Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này còn hơi sớm. Suy cho cùng, hai người họ mới quen nhau một thời gian ngắn.

Dì hai tựa hồ nhìn thấy Vân Tú Lan do dự liền nói: “Tiểu Diệp là người Hoa Thành à?”

“Đúng vậy, cháu là người Hoa Thành, huyện Diêm Thành.” Diệp mặc nói.

“Khu vườn của cháu rộng như nào?”

“Hơn hai nghìn mẫu đất.” Diệp Mặc nói.

“Hơn hai nghìn mẫu đất?” Dì hai trừng mắt: “Mảnh vườn của cậu tương đương với diện tích của phần lớn thôn chúng tôi.”

Cha của Lâm Tiểu Mạn nói: “Vườn cây ăn trái của Tiểu Diệp mới mở, vẫn chưa trồng xong cây giống ăn quả.”

“Đó là một khu vườn rộng lớn, cậu có thuê thêm người quản lý vườn cây ăn quả lớn như vậy không? Nếu tôi là cậu, có điều kiện như vậy tại sao phải làm việc. Tiểu Mạn, hãy đi theo Diệp Mặc quản lý vườn cây ăn quả thật tốt là được, tốt hơn là đi làm.”

“Đúng vậy…” Chú hai và chú cả cũng cười đáp lại.

Lâm Tiểu Mạn chán nản, chuyện này… hai người họ mới quen nhau.

“Tiểu Diệp, ý của con thế nào?” Dì hai chưa nghe thấy Diệp Mặc nói gì liền hỏi.

“Tuỳ theo ý muốn của Tiểu Mạn, nếu cô ấy thích làm việc bên ngoài thì làm việc bên ngoài. Nếu cô ấy chịu cùng cháu quản lý vườn cây ăn quả thì càng tốt.” Diệp Mặc nói.

Anh đã đến nhà Lâm Tiểu Mạn nên đương nhiên anh hy vọng rằng sau này hai người sẽ ở bên nhau.

“Vậy anh phải trả lương cho tôi.” Lâm Tiểu Mạn vẻ mặt tức giận nhìn Diệp Mặc.

“Không cần phải trả lương, từ nay về sau tiền tôi kiếm được đều sẽ giao cho em.” Diệp Mặc nói.

Lâm Tiểu Mạn trợn mắt, nhìn Lâm Hạ Lâm và nói: “Em sẽ suy nghĩ lại về việc đi đến làm việc ở nhà máy nước.” Làm vợ của ông chủ không vui hơn tự ra ngoài làm việc hay sao? Lâm Tiểu Mạn nghĩ.

Lâm Hạ Lâm cười nhìn Diệp Mặc nói: “Ừ, anh rể.”

“Được.”

“Ha ha ha…”

Bầu không khí bữa tối khá tốt.

Ăn tối xong, Diệp Mặc và mọi người đi dạo một lúc.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Mạn gọi điện thoại cho Lâm Hạ Lâm…

Vương Dung cũng nhờ người tới giúp cô lái xe về.

Cả hai cô gái đều là người mới vừa lấy được bằng lái xe, chưa đủ can đảm để tự lái xe về.