Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Vườn Cây Ăn Quả Trên Núi Cao

Chương 66: Đến nhà Lâm Tiểu Mạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đầu Diệp Mặc dự định muốn mua thêm hoa quả, nhưng Đường Tấn lại mang tới rất nhiều bánh ngọt nhỏ, bánh quy và 8 hộp pizza.Nhìn thấy xe Đường Tấn rời đi, Diệp Mặc mỉm cười đi về phía tiệm rửa xe.

Anh đã mang quá nhiều thứ trên tay đến nỗi anh không thể cầm thêm thứ gì khác.

Đặt đồ đạc lên xe, trả tiền rửa xe, lên xe và bật nhạc.

Vừa nghe bài hát, Diệp Mặc lấy điện thoại ra, xem vị trí Lâm Tiểu Mạn gửi đến.

Kết nối định vị với điều hướng, từ thị trấn Hồng Sơn đến nhà Lâm Tiểu Mạn là 67km.

Bình thường, Diệp Mặc lái xe hai ba mươi cây số đã có cảm giác khá xa. Lần đầu tiên anh gặp Lâm Tiểu Mạn, cô ấy đến thị trấn Hồng Sơn bằng xa tay ga?

Diệp Mặc khởi động xe rời khỏi thị trấn Hồng Sơn, đi theo đường quốc lộ.

Trên đường quốc lộ có rất nhiều phương tiện di chuyển với tốc độ khá cao.

Hơn một giờ sau, Diệp Mặc tới được Xuân Thành, theo chỉ dẫn trên định vị đi vào trong núi.

Xuân Thành vốn là một quận thuộc quận tự trị và đã trở thành thành phố cách đây vài năm.

Đây là một thành phố cổ có lịch sử lâu đời. Những năm gần đây, kinh tế phát triển khá tốt cả về nông nghiệp, lựu sản xuất tại địa phương nổi tiếng khắp nơi.

Hoa Thành nhìn chung cũng là một khu vực miền núi.

Đi qua một thị trấn nhỏ tên là Tân Hồ, rẽ vào một con đường nông thôn.

Thị trấn Tân hồ rất nhỏ, nhỏ hơn thị trấn Hồng Sơn rất nhiều. Cả thị trấn chỉ có một con đường, dài từ hai đến ba trăm mét…

Các quầy bán rau, bán thịt được bày bán ở ven đường.

Vào thung lũng, đất trong thung lũng bằng phẳng, đây là một thung lũng nhỏ được hình thành do xói mòn của sông. Thung lũng rộng từ ba đến năm trăm mét, hai bên sườn đồi có ruộng bậc thang và cây thông…

Đi sâu vào thung lũng, dọc đường đi có những mảnh đất nhỏ.

Nếu diện tích vượt quá một mẫu Anh, nó được coi là một cánh đồng lớn.

Toàn bộ đất thung lũng đều được trồng mía. Còn những thửa ruộng bậc thang trên sườn đồi, một số trồng lúa, một số trồng chè và cam quýt.

Càng đi sâu vào thung lũng, núi ở hai bên đường càng cao.

Đất đai trong thung lũng cũng trở nên không bằng phẳng, rải rác những mảnh đất nông nghiệp cao thấp khác nhau…

Thung lũng này trên bản đồ được gọi là ‘Máng Tiểu Giang’.

Từ lối vào thung lũng, có một ngã ba đường khoảng năm cây số rồi rẽ vào một ngọn núi khác.

Hai bên đường là những ngôi nhà của dân địa phương.

Cuối lớp bê tông, nhiều ngôi nhà của nhiều gia đình được xây dựng liền nhau, tạo thành hình quạt.

Bên trái có một ngôi nhà gỗ, bên ngoài là Lâm Tiểu Mạn đang lau chùi đập xi măng bên ngoài.

Đập xi măng là một khu vực bằng phẳng được gia cố bằng xi măng.

Quê Diệp Mặc từng có một con đập rộng lớn như vậy. Đó là khi Diệp Mặc còn nhỏ, những con đập không được làm cứng bằng xi măng, sự tồn tại của những con đập như vậy chủ yếu dùng để phơi khô các loại ngũ cốc như kê và lúa mì.

Lúa được trồng ở địa phương và hầu hết các hộ gia đình đều có đập để phơi thóc.

Nhìn Diệp Mặc, Lâm Tiểu Mạn đi tới mở cửa cho anh, cô mím môi nhìn xung quanh như trộm: “Mau vào đi.”

Diệp Mặc mỉm cười lái xe đi vào, đỗ xe trong góc sân.

Lâm Tiểu Mạn cũng để chổi xuống: “Tôi tưởng anh không tìm đựic đường.”

“Suýt nữa tôi đã bị lạc.”

Diệp Mặc xuống xe nói: “Chú và thím đâu?”

Anh mở cửa cốp xe và lấy đồ đạc ra.

“Mua nhiều đồ như vậy.” Lâm Tiểu Mạn giúp Diệp Mặc lấy đồ, lè lưỡi nói.

“Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, tất nhiên là phải mang theo nhiều đồ rồi. Nếu lần sau tôi đến, chắc chắn sẽ tới tay không.” Diệp Mặc cười nói.

Lâm Tiểu Mạn trên mặt lộ ra tia ghen tị: “Ai muốn anh tới đây nữa?”

Diệp Mặc mỉm cười đi theo Lâm Tiểu Mạn vào phòng khách: “Chú thím của tôi đâu?”

“Bố mẹ tôi đi làm rồi.” Lâm Tiểu Mạn nói: “Bố mẹ tôi đang làm những công việc lặt vặt ở công trường, nhưng chỉ làm buổi sáng, họ sẽ quay lại sớm.”

Phòng khách trong nhà Lâm Tiểu Mạn rất rộng, ước tính khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông. Ngoài ra còn có vườn rau, trồng một ít hoa, cam quýt, sau sân trồng hai cây đào… Sân sau có một dãy nhà gỗ có mái hiên.

“Anh ngồi đi.” Lâm Tiểu Mạn chỉ vào ghế sofa: “Anh muốn uống trà không? Tôi rót cho anh.”

“Uống đi.” Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn hôm nay ăn mặc giản dị, với quần trên mắt cá chán và áo phông rộng thùng thình, cô ấy dường như đang đeo kính áo tròng. Lâm Tiểu Mạn có một đôi mắt phượng tuyệt đẹp với hàng mi dài, hôm nay có vẻ cô ấy trang điểm nhẹ khiến các đường nét trên khuôn mặt cô ấy càng trở nên thanh tú.

Nếu lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Tiểu Mạn ăn mặc như vậy, lúc đó Diệp Mặc chắc chắn sẽ không lạnh nhạt như vậy.

Diệp Mặc đứng dậy đi ra sân sau nhìn xem, trong sân sau có một con chó bản địa đang ngủ dưới mái hiên, nhìn thấy Diệp Mặc liền sủa mấy tiếng.

“Đại Hoàng, đừng sủa nữa.” Lâm Tiểu Mạn bước ra và nói lớn với Đại Hoàng.

Con chó cũng nghe lời, lập tức ngừng sủa nhưng ánh mắt nhìn Diệp Mặc vẫn đầy cảnh giác.

Sân sau là một khoảng đất rộng trồng hoa, cỏ và cây ăn quả. Phần dưới sân là đất nông nghiệp, nhìn những mảnh đất nông nghiệp đó, có lẽ là ao cá…

Dưới mái hiên có một bể nước lớn, trong đó có nhiều lươn và chạch.

“Tối qua chú bắt được nhiều lươn và trạch như vậy ư?” Diệp Mặc hỏi.

“Phải mất ba ngày mới có thể bắt được nhiều như vậy.” Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc nói: “Nếu bắt được nhiều hơn, chúng tôi sẽ mang đi bán.”

Diệp Mặc trở lại phòng khách, Lâm Tiểu Mạn pha trà đưa cho anh rồi lại đưa chuối: “Anh ăn trái cây đi, tại sao lại cười?” Lâm Tiểu Mạn bĩu môi khi nhìn thấy Diệp Mặc cười.

“Tôi rất vui khi được gặp cô.”

Lâm Tiểu Mạn làm vẻ mặt kì quái với anh…

“Đúng rồi, tôi quên không mang theo trái cây Gia Bảo.” Diệp Mặc quay lại xe, bưng xô đựng trái cây Gia Bảo vào: “Trái cây Gia Bảo nên để trong tủ lạnh để bảo quản, nếu không sẽ dễ bị hỏng.”

Lâm Tiểu Mạn nhận lấy giỏ quả, đang định chọn một quả thì bên ngoài có một giọng nữ vang lên: “Cừu nhỏ…”

Lâm Tiểu Mạn nghiến răng khi nghe thấy giọng nói đó, bước ra ngoài: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Mở cửa nhanh.”

“Đừng mở nó, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói luôn cho mình biết.”

“Có người đàn ông nào đang trốn trong nhà cậu à?” Cô gái nói.

Diệp Mặc nhìn qua, thấy ngoài cửa có một cô gái cũng trạc tuổi Lâm Tiểu Mạn, thấp hơn Lâm Tiểu Mạn nửa cái đầu, cũng khá xinh đẹp.

“Được a, trong nhà cậu thật sự có đàn ông đang trốn.”

Lâm Tiểu Mạn đen mặt mở cửa ra nói: “Sao cậu lại đến tìm mình.”

Cô gái nhỏ nhắn nhìn Diệp Mặc vẫy tay chào: “Xin chào, xin chào, tôi là bạn thân nhất của Cừu Cừu, tên là Vương Dung.”

“Xin chào… tôi tên Diệp Mặc.”

Lâm Tiểu Mạn không nói một lời ấn vào đầu Vương Dung, đi vào nhà gói một ít trái cây Gia Bảo cho cô: “Mang về cho bố mẹ cậu ăn thử, cậu về nhanh đi, đừng làm bóng đèn ở đây.”

“Đây là loại trái cây gì?”

“Trái cây Gia Bảo, còn gọi là quả nho thân gỗ.”

Vương Dung cười nói: “Bố mình hứa sẽ mua cho mình một chiếc ô tô. Nếu chiều nay cậu rảnh thì lên thành phố kiểm tra xe cùng mình nhé.”

“Mình không biết về xe.” Lâm Tiểu Mạn nhìn Diệp Mặc: “Anh có rảnh không?”

“Nếu cô rảnh thì tôi sẽ rảnh.” Diệp Mặc nói.

Lâm Tiểu Mạn đẩy Vương Dung, đuổi cô đi nói: “Buổi chiều chúng ta nói chuyện sau.”

“Cậu đang làm gì vậy? Cậu giống như không muốn cho bạn trai gặp bạn thân của mình.”

Lâm Tiểu Mạn đẩy cô ra, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc tới nhà mình, mình ngượng quá, có cậu ở đây mình sẽ càng xấu hổ hơn.”

“Vào thành phố xem xe, đó là xe của bạn trai cậu à?” Vương Dung nhìn xe của Diệp Mặc hỏi.

“Ừ.”

“Buổi chiều để bạn trai cậu chở chúng ta đến đó…”

“Được rồi, được rồi. Cậu về nhanh đi.” Vương Dung sống ở nhà bên cạnh, cách đó chưa tới 100 mét…

Khi đi ngang qua nhà dì của Lâm Tiểu Mạn: “Dì hai.”

“Này.”

“Bạn trai của Tiểu Mạn tới rồi, lại đây nhìn xem. Anh ấy rất đẹp trai.” Vương Dung cười nói.

“Thật sao?”

“Cháu đâu cần nói dối dì. Anh ấy lái một chiếc SUV cỡ lớn màu đen.” Dì thứ hai của Lâm Tiểu Mạn đang chuẩn bị làm bữa trưa, bà đặt giỏ rau xuống và chuẩn bị đi tới xem xét.



“Ừ… tính cách của Vương Dung vẫn luôn vô tư.” Sau khi tiễn Vương Dung đi, Lâm Tiểu Mạn có chút xấu hổ nhìn Diệp Mặc nói.

“Biệt danh của cô ở nhà là ‘Con cừu nhỏ’?” Diệp Mặc cười nói.

Lâm Tiểu Mạn hừ một tiếng, gật đầu: “Đó là biệt danh Vương Dung đặt cho tôi.”

“Thật đáng yêu.”

“Gần trưa rồi, tôi đi nấu cơm. Anh muốn ăn gì?”

“Món gì tôi cũng có thể ăn được.”

Diệp Mặc vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên: “Tiểu Mạn!”

“Dì hai của tôi?” Lâm Tiểu Mạn nghe thấy giọng nói đó, cô nhìn Diệp Mặc, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng rồi chậm chạp ra mở cửa: “Dì hai, có chuyện gì vậy?”

“Vương Dung nói bạn trai của cháu tới, để ta tới xem xem.” Dì hai mỉm cười nói.

Lâm Tiểu Mạn đau đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ấy chưa phải là bạn trai của tôi, đây là lần đầu tiên anh ấy tới đây, mọi người đừng doạ anh ấy…”

Dì hai mỉm cười hết cỡ: “Cháu yên tâm nhé, sẽ không doạ cậu ấy bỏ chạy.”

“Dì hai.” Diệp Mặc đi ra khỏi nhà, chủ động chào hỏi.

“Này.” Dì hai cười đáp lại, nhìn Diệp Mặc: “Cậu thanh niên này nhìn cũng khá đẹp trai, nhưng đen quá. Tên cậu là gì? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Hả?” Đây có phải là ba câu hỏi chết người trong truyền thuyết? “Tôi tên là Diệp Mặc… Tôi ở nhà làm ruộng và chăm sóc vườn cây ăn trái, vừa bước sang tuổi ba mươi.”

“Cậu đã ba mươi tuổi rồi nên hơi khó…” Ánh mắt dò xét của dì hai khiến cho người ta phải chú ý. Diệp Mặc cảm thấy lo lắng.

Lâm Tiểu Mạn nhìn dì hai không hài lòng: “Dì hai, sao dì lại hỏi những điều này?”

“Hỏi cũng không được sao?” Dì hai nói: “Ta đang giúp cháu kiểm tra.”

Lâm Tiểu Mạn đau đầu, đây là lần đầu tiên Diệp Mặc tới nhà cô, như vậy anh ấy sẽ thấy khó xử. Bây giờ cô còn cảm thấy xấu hổ hơn, hiện tại cỗ chỉ ước có thể đào ra một cái lỗ để chui vào…
« Chương TrướcChương Tiếp »