Chương 5: Thấy sắc nảy lòng tham

Edit: Cindy (Rangg)

Làm người đi.

Cái này vẫn còn chưa xong à?

Chiêu Tịch trăm triệu lần không nghĩ tới, cô đã tự giới thiệu như thế rồi mà người này vẫn mang dáng vẻ dầu muối không ăn.

Không đúng, thể diện của cô không đáng tiền như vậy cơ à?

Lần đầu bị người khác không coi ra gì như vậy. Ngoại trừ không phục, còn có chút phấn khích.

Chiêu Tịch nhìn anh một lúc: "Trình Hựu Niên đúng không?"

"Ừ."

"Anh là người phụ trách của công trường này?"

Anh hơi ngừng một lát, "Coi như vậy đi."

Một cái công trường lớn như vậy chỉ có một mình anh quản thì có lẽ thật sự rất bận rộn.

Chiêu Tịch khách khí nói: "Tôi biết anh có chức trách của mình, không rảnh đi làm thêm nữa nhưng có lẽ trợ lý của tôi chưa nói rõ ràng với anh."

Cô thuật lại mục đích của mình lần nữa, nhấn mạnh điểm chính ——

"Cả đoạn kịch không hơn tám phút, lời kịch cũng chỉ có ba câu, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu."

Sau lưng Trình Hựu Niên, mặt trẻ con đã bắt đầu rục rịch, điên cuồng chọt chọt sau lưng anh.

"Cơ hội tốt trời ban! Cơ hội tốt trời ban đó!"

"Mau đồng ý, mau đồng ý đi!"

"Bỏ qua thôn này không có tiệm khác đâu. Tin tớ đi, tin tớ đi mà!"

"Cậu là cái máy lặp lại à?" Trình Hựu Niên quay đầu lườm, mặt trẻ con cũng không dám lỗ mãng nữa.

Lần nữa quay đầu lại, vẫn là câu nói kia ——

"Không diễn."

Chiêu Tịch không hiểu.

"Tại sao lại không diễn?"

"Tại sao phải diễn?"

"Là vì ít tiền sao?" Chiêu Tịch liếc nhìn công trường sau lưng anh, "Anh có thể ra giá."

"Vấn đề không phải là tiền."

Tiền không phải là vấn đề? Vậy vấn đề là danh tiếng?

Chiêu Tịch hiểu ra.

"Anh yên tâm, mặc dù đây chỉ là nhân vật nhỏ nhưng thời gian ra sân của anh dài tới tám phút, lời kịch không nhiều nhưng tuyệt đối có không gian phát triển."

"Cô hiểu lầm rồi."

Kiên nhẫn của Trình Hựu Niên đã hết sạch.

"Thứ nhất, bản thân tôi căn bản không có ý nghĩ đóng phim. Thứ hai, trong thời gian làm việc, thứ cho tôi không có cách nào một công đôi việc."

Vốn muốn xoay người đi nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, anh quay đầu lại nhìn cô.

"Chiêu tiểu thư, dải phân cách sở dĩ là dải phân cách chính là vì có mục đích nhắc nhở, không phải nhân viên công tác không thể vào bên trong. Mong rằng cô ——" Ánh mắt lướt qua trên người Tiểu Gia, "Cùng với người của đoàn kịch hiểu rõ, đừng tự tiện vượt qua lần nữa."

Anh cứ thế rời đi.

Tiểu Gia thấy sắc mặt của cô không tốt, kéo kéo ống tay áo của cô nói, "Bỏ đi bà chủ, chúng ta gọi điện thoại tìm diễn viên khác."

Cô còn an ủi Chiêu Tịch: "Không đi thì ai gọi là hormone biết đi chứ?"

"..."

Có người không có hứng thú, nhưng cũng có người rất vui vẻ giúp đỡ.

Trình Hựu Niên đi trước mấy bước, phát hiện không có ai đi theo bèn quay đầu lại nhìn.

Lấy mặt trẻ con dẫn đầu, ba người đàn ông cao lớn cách dải phân cách kích động chào hỏi Chiêu Tịch.

"Thật sự không dám tin khi còn sống lại có thể chính mắt nhìn thấy cô!"

"Đúng vậy! Bản thân cô còn nhìn đẹp hơn trên ti vi!"

"Tôi... tôi có thể bắt tay với cô không?"

Trình Hựu Niên: "..."

Người phụ nữ quăng ánh mắt khıêυ khí©h về phía anh, trong mắt viết rất rõ ràng: Như thế nào? Anh không biết nhìn hàng nhưng vẫn còn có người biết đấy.

Trình Hựu Niên nhàn nhạt nói: "La Chính Trạch."

Giọng điệu rất bình thường, nhưng lại có loại cảm giác không giận tự uy.

La Chính Trạch trong miệng của anh chính là mặt trẻ con kia.

Bạn học La Chính Trạch vô cùng không có mắt, ngay cả quay đầu cũng không làm, chỉ vẫy vẫy tay: "Cậu đi làm việc trước đi, tớ đang bận mà."

"Cậu bận làm gì?"

"Tương tác với nữ thần đó." Dáng vẻ vô cùng vàng thật không sợ lửa.

Nhìn vẻ mặt đang đen lại của vị chủ thầu kia, tâm tình của Chiêu Tịch không chỉ có tốt hơn một chút.

Ha, anh cũng có ngày hôm nay.

Thế nào? Trang bức tất cả đều bị người của mình ép hỏng, có phải rất kinh hãi, ngạc nhiên mừng rỡ, vô cùng ngoài ý muốn hay không?

La Chính Trạch chính là cái người muốn bắt tay với cô. Tay cũng thò ra rồi lại đặc biệt ngại ngùng mà thu về, "Cái đó... trên công trường bụi bặm rất lớn, tôi đi rửa tay xong lại tới."

Cô chìa ra bàn tay trắng nõn xinh đẹp, thật ra thì cũng không hề bẩn.

Tâm tình của Chiêu Tịch tốt lên không ít, cười cười nói: "Không sao đâu, cứ thế bắt tay đi."

Ba người vội vàng chen lấn tới bắt tay.

"Đời này tôi cũng không muốn rửa tay nữa."

"Tôi phải đem tay này về nhà nắm chặt tay mẹ tôi. Bốn bỏ lên năm thì tức là bà ấy cũng đã cầm được tay của thần tượng rồi."

"Nếu như có thể, tôi thật sự muốn chém đứt nó xuống cúng bái, xem như bảo vật gia truyền đời đời truyền lại."

Một câu cuối cùng là La Chính Trạch nói.

Vị bạn học này rất có tiềm lực nha, thổi phồng nịnh hót còn động lòng người hơn cả tài khoản marketing. Đã thế lại còn rất độc đáo, đảm bảo không trùng lặp.

Cậu còn chỉ chỉ Trình Hựu Niên cách đó không xa, nói với Chiêu Tịch: "Cô đừng chấp nhặt cái tên kia. Cậu ta không theo đuổi ngôi sao, không xem phim, đối với vòng giải trí hỏi gì cũng đều không biết. Thẳng nam sắt thép. Người nguyên thủy đó."

Bên kia truyền tới thanh âm tương đối ẩn nhẫn.

"Cậu cho là tôi điếc à?"

Anh điếc hay không cũng không sao. Dù sao La Chính Trạch cũng giống như điếc vậy, không hề để ý đến anh lại tiếp tục tương tác.

"Cô thấy khuôn mặt của tôi thế nào? Mặc dù không có vẻ đẹp lạnh lùng cao quý như cậu ta, nhưng lại thắng ở chỗ thanh xuân hoạt bát. Cậu ta không diễn, tôi diễn! Tôi không chỉ không có lấy tiền, còn không cần ăn cơm hộp, không lãng phí từng ngọn cây cọng cỏ của đoàn làm phim!"

"..."

Chiêu Tịch nhìn hắn một chút, người đàn ông trẻ tuổi này rất khiến cho người khác thích. Đúng là thanh xuân hoạt bát, nhìn cũng rất tốt.

Nhưng mà ——

"Xin lỗi, nhân vật không thích hợp với anh. Đó là một mỹ nam Tây Vực, yêu cầu thành thục, cần có tham vọng."

Mặt trẻ con tức khắc buồn đến phai màu.

Trình Hựu Niên thúc giục lần cuối: "Còn muốn đi làm không?"

Rất nhẹ rất nhạt, từng chữ từng câu.

Ba người kia dường như hiểu rất rõ tính khí của anh, một tiếng này vừa ra đã rối rít đứng thẳng xoay người.

"Đến rồi đây, đến rồi đây."

"Mới hơi nghỉ ngơi một chút thôi, toàn bộ tình nghĩa cũng không được."

La Chính Trạch còn quay đầu tặng Chiêu Tịch một cái hôn gió, "Nữ thần cố gắng lên! Chờ bộ phim mới của cô. Yêu cô mười ngàn năm."

Hai người còn lại lập tức bắt kịp ——

"Tôi cũng thế!"

"Tôi một trăm triệu năm luôn!"

Chiêu Tịch: "..."

Khả năng qua hôm nay nhận thức của cô đối với dân công sẽ có một sự thay đổi to lớn.

*

Những người kia đều đã đi xa rồi La Chính Trạch mới bắt đầu đi tới gia nhập.

"Dù sao người ta cũng là đại minh tinh, sao cậu lại có thái độ như thế?"

"Cậu mong đợi thái độ gì từ tôi?"

"Dù sao cũng không nên là cái thái độ vừa rồi."

Trình Hựu Niên nhàn nhạt nói: "Có mấy cậu mặt mày vui vẻ chào đón là đủ rồi, thiếu tôi cũng chẳng sao."

"Không cười cũng được thôi, nhưng việc gì cậu phải giả bộ như không biết người ta chứ?"

"Tôi vốn không biết ——" Vừa nói được một nửa thì nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa của La Chính Trạch.

"Giả bộ, cậu cứ tiếp tục giả bộ đi."

"..."

"Nếu cậu không nhớ chúng ta đã cùng nhau xem phim gì vào giao thừa năm ngoái ở nhà cậu thì tớ có thể gọi điện cho Manh Manh, để cho con bé nhắc một chút cho cậu nhớ."

Manh Manh là em gái của La Chính Trạch, năm ngoái cùng bọn họ trải qua giao thừa.

Trình Hựu Niên dời tầm mắt sang chỗ khác, trên mặt không nhìn ra được cái gì nhưng bước chân lại không ngừng tăng nhanh.

La Chính Trạch đuổi theo, "Đi nhanh như vậy làm gì? Bộ phim đó cũng là cậu chọn, không nhớ à?"

"..."

Những người phía sau không chỉnh tề đi theo, Trình Hựu Năm cuối cùng cũng dừng bước lại.

"La Chính Trạch."

"Cái gì?"

"Báo cáo nghiên cứu của cậu xong rồi à? Sao lại rảnh rỗi như vậy hả? Hay là tớ nói với Trương viện trưởng cho cậu thêm hai bài nữa nhé?"

La Chính Trạch: "Mẹ nó! Cậu đang dùng việc công báo thù riêng đấy à?"

Thấy anh ngay lập tức lấy điện thoại ra, La Chính Trạch vội đoạt lại, "Tớ thua. Tớ im miệng, im miệng là được rồi chứ gì?"

Nhìn cậu hùng hùng hổ hổ đi xa, Trình Hựu Niên mới quay đầu lại nhìn, phía bên kia dải phân cách, người của đoàn kịch đi qua đi lại, bận rộn mà náo nhiệt.

Nghĩ tới một màn ở hành lang khách sạn ngày hôm đó, anh lại thu hồi tầm mắt.

Mấy người có biết ý nghĩa của nó không? Là quăng tám sào cũng không tới, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đấy.

*

Muốn tìm một nhóm diễn mà thôi. Nếu là lúc bình thường thì đúng là gọi một tiếng tới cả đống.

Nhưng mà lúc này đang ở Lòng chảo Ta-ni, cách thành phố điện ảnh và truyền hình lớn tới hàng vạn dặm. Chiêu Tịch đành phải bất đắc dĩ gọi điện nhờ vả bạn học cũ.

Chuyện giải quyết cũng rất dễ dàng. Chỉ một cuộc điện thoại, người đó đã ngồi máy bay tới ngay trong đêm.

Chiêu Tịch giao phim trường cho Ngụy Tây Diên trông coi. Sáu giờ chiều, cô trở về khách sạn thay quần áo, đeo khẩu trang rồi mang theo hợp đồng xuống lầu.

Lúc cửa thang máy mở ra, suýt chút nữa thì đυ.ng phải ai đó.

Vội vàng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thì... thật trùng hợp.

Chiêu Tịch bỗng dưng nhớ tới câu nói đùa của Tiểu Gia. Không đi thì sao có thể gọi là 'hormone biết đi' được.

Anh ta thật đúng là đang không ngừng đi đây này.

Trình Hựu Niên vẫn mặc bộ quần áo lao động kia, trong tay cũng vẫn là cái rương màu đen, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Cũng không biết trong rương chứa cái gì, nhìn qua có vẻ rất nặng.

Chiêu Tịch nâng khóe miệng, "Anh Trình tan làm đấy à?"

Người đàn ông cách khẩu trang nhìn cô một lúc, tựa như lúc này mới nhận ra cô là ai, khẽ vuốt cằm, "Cô Chiêu."

Coi như là chào hỏi, nói xong lại đi.

... Đi.

Chiêu Tịch không thể tin được mà quay đầu nhìn anh, nhưng cũng chỉ nhìn được cái bóng lưng khá đẹp mắt.

Tại sao lại có thể có loại người như vậy cơ chứ?

Kiêu ngạo như thế sao anh không lên trời luôn đi!

Cô giậm chân đi vào thang máy, tức giận đập đập nút ấn

Thật là giỏi!

Giả bộ còn giả bộ đến nghiện!

*

Tầng một của khách sạn có nhà hàng tây, cũng cung cấp cà phê và đồ ngọt.

Chiêu Tịch đã đặc biệt đặt một vị trí kín đáo. Lúc đi tới thì thấy Lương Nhược Nguyên đã đợi trước ở đó.

Đến gần mới phát hiện trên ghế dài không chỉ có một người mà là hai, Trần Hi - nữ số ba trong phim cũng đang ngồi đó.

Lương Nhược Nguyên giải thích: "Tớ đến sớm, lúc đang ngồi chỗ này chờ cậu thì Trần Hi xuống ăn cơm, trùng hợp gặp."

Lương Nhược Nguyên và Trần Hi đều là bạn học cũ của cô.

Chiêu Tịch luôn sống một mình. Hồi học đại học cũng không đặc biệt có quan hệ tốt với ai hơn, sau khi chuyển sang làm đạo diễn, lúc chọn diễn viên thì khó tránh khỏi việc nhận được nhờ vả của các bạn học.

Thật ra nếu kỹ thuật diễn tốt thì dùng một chút cũng không sao.

Trần Hi chính là tồn tại như vậy.

Bây giờ một bộ phim có hai người bạn học cũ.

Lúc ngồi xuống Chiêu Tịch khó tránh khỏi việc cần khách khí cảm ơn một phen. Dù sao thì Lương Nhược Nguyên cũng đã không ngại phiền toái, ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu đoàn kịch. Cho dù đấy chỉ là nhân vật nhỏ.

Bởi vì Trần Hi đang ở đây, hợp đồng diễn viên lại có tính tư mật nên cô cũng không tiện mà trực tiếp đem ra bàn bạc.

Dứt khoát đẩy hợp đồng tới trước mặt của Lương Nhược Nguyên, "Đây là hợp đồng đặt ra, cậu về xem xem có cần bàn bạc lại một lần nữa hay không."

Lương Nhược Nguyên nhận lấy hợp đồng liền cười.

"Có cái gì mà phải bàn bạc chứ. Có thể đóng trong phim của cậu, cho dù cậu không trả phí lao động thì tớ cũng vui vẻ."

Một bữa cơm tối, ba người cùng ăn.

Chiêu Tịch không nói mấy, đa phần là Trần Hi tích cực dẫn dắt đề tài, Lương Nhược Nguyên vừa khiêm tốn vừa nghênh hợp.

Đều là bạn học, đã từng không rành thế sự nhưng giờ đây lại xuất hiện sự phân chia cấp bậc, ánh mắt và giọng điệu của hai người đều có chút dè dặt, không dấu vết nịnh nọt tâng bốc cô.

Chiêu Tịch mất hết cả hứng thú, nhanh chóng rời đi.

"Các cậu nói chuyện tiếp đi, tớ còn một cuộc họp video."

Chuyện Lương Nhược Nguyên nhập đoàn sẽ có người của đoàn làm phim sắp xếp, cô cũng chỉ là làm hết sức mình với tư cách là bạn học thôi.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, cô đi một chuyến tới phòng vệ sinh.

Ghế dài cách nhà vệ sinh cũng không xa, lại được ngăn bởi một tấm bình phong nên không ai chú ý rằng cô vẫn chưa rời đi.

Kết quả là hỏng chuyện.

Sau khi cô rửa tay đi ra thì vừa hay nghe được cuộc nói chuyện phía sau tấm bình phong.

"Thật không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà tính cách của Chiêu Tịch vẫn không thay đổi." Đây là giọng nói của Lương Nhược Nguyên.

Trần Hi cười, "Vẫn kiêu ngạo như trước đúng không?"

"Phải nói là tôi thích thì tôi làm, là kiểu chắc chắn sẽ không miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn. Cho dù chỉ là một chút."

"Đấy không phải là kiêu ngạo à?"

Chiêu Tịch dừng bước, không động một lúc.

"Lão Lương, cậu không cảm thấy ông trời rất bất công à? Đều là bạn học cùng lớp, lúc đầu điểm kỹ thuật của cậu ấy còn không cao bằng chúng ta nữa. Ai mà biết sau đó lại là một trên trời một dưới đất."

"Cái nghề này vốn chính là bảy phần thực lực ba phần vận thế mà."

"Vận thế? Tớ không nghĩ như vậy, gia thế thì đúng hơn."

"Cái đấy là một mặt. Điều kiện bản thân của Chiêu Tịch vốn đã tốt, những thứ còn lại chỉ được coi là trợ lực."

Lời này vừa nói ra, trừ giọng điệu của Trần Hi có chút ghen tị thì cũng chẳng còn cái gì đáng để tức giận

Ai biết lúc Trần Hi ngẩng đầu nhìn người bạn học cũ vẫn anh tuấn của mình, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu: "Đúng rồi. Cậu có nghe nói.... những chuyện trước kia của cậu ấy chưa?"

"Chuyện gì?"

"Thì... chuyện lúc cậu ấy quay hai bộ phim trước cùng với những nam diễn viên kia ấy."

Cố gắng khiến giọng nói có vẻ bình thường nhưng vẫn khó che giấu được sự giễu cợt.

Lương Nhược Nguyên không lên tiếng.

"Nghe nói cậu ấy quay một bộ phim đã cùng mấy diễn viên ấy ——. Chuyện này cũng thường gặp thôi. Không phải nghề này của chúng ta nhiều nhất là nhân duyên ngắn ngủi sao? Dù gì thì cậu ấy cũng là đạo diễn lớn, lại còn có nhiều người nhờ vả cậu ấy, người ta cũng chẳng lỗ liếc gì —— "

"Trần Hi." Lương Nhược Nguyên cẩn thận ngắt lời cô ấy, "Cậu uống nhiều rồi."

"Tớ biết trước kia cậu chỉ thích cậu ấy, không nghe được mấy lời nói xấu này."

Lương Nhược Nguyên cứng họng, "Có liên quan gì tới chuyện này?"

"Đừng nản, dù sao thì cậu cũng sẽ có cơ hội." Trần Hi càng nói càng vô lý, "Nói không chừng người ta gọi cậu tới, cũng đã có suy nghĩ ở bên cậu vui vẻ một thời gian. Một nhóm người diễn thôi, cô ấy lại kiên quyết nói chuyện với tổ đạo diễn cả nửa ngày để cho cậu đổi thành vai diễn đặc biệt. Thế này không phải là có chút ý tứ à?"

"Đừng nói nữa."

"Phục vụ cô ấy cho tốt vào, nói không chừng tiền đồ cũng sẽ nhanh chóng tới."

...

Chiêu Tịch lẳng lặng nghe tới đây, cuối cùng cũng không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, dứt khoát đi đường vòng, xoay người đi về phía cửa sau.

Không tới hai bước, lại dừng lại.

Ở cái bàn cách đó vài bước có một người đàn ông đang ngồi, trước mặt là một phần mì ống và một phần bò bít tết.

Trình Hựu Niên mắt nhìn thẳng, chuyên tâm ăn đồ của mình.

Nhưng với cái khoảng cách này thì bất kể thế nào cũng có thể nghe được hết đoạn đối thoại kia

Chiêu Tịch: "..."

Đây gọi là cái gì? Nghiệt duyên à? Đúng là âm hồn không tan mà.

Cô cũng chả khách khí nữa, đi thẳng qua đó, rồi cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Trình Hựu Năm dừng hoạt động dao nĩa, ngước lên nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì à?

Chiêu Tịch cẩn thận quan sát, phát hiện anh đã thay quần áo khác.

Không còn là quần áo lao động màu xanh đậm. Trái lại, anh mặc thường phục. Áo lông màu xám sẫm làm nổi bật dáng vẻ vô hại của anh

"Dân công bây giờ thu nhập cuộc sống rất tốt nhỉ. Tan việc còn rảnh rỗi chạy tới ăn bò bít tết." Cô nói nhỏ.

Trình Hựu Niên: "?"

"Ăn cơm vui vẻ, nghe bát quái vui sướиɠ." Cô cong cong môi, "Nghe xong thì nuốt ở trong bụng, nếu không —— "

Trình Hựu Niên lại ngước mắt lên nhìn cô.

"Tôi đây còn nhiều hiệp nghị bảo mật lắm đấy."

"..."

Cô cười lên, nghênh ngang rời đi.

Trình Hựu Niên không nhịn được mà quay đầu nhìn cô.

Anh đương nhiên là nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cũng vừa hay nhìn thây cô từ trong nhà vệ sinh đi ra. Lúc đấy còn cho là với sự hung hăng càn quấy, dáng vẻ coi trời bằng vung của người phụ nữ này thì khả năng là sẽ gây chuyện, xé rách mặt nhau.

Không ngờ cô nghe được một nửa lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà quay người đi.

Lại còn có thể cười được. Cũng xem như quá rộng lượng.

Hai người nam nữ cách vách vẫn còn đang nói chuyện, Trình Hựu Niên không kiên nhẫn nghe.

Người phụ nữ câu trước câu sau không rời Chiêu Tịch, lại còn chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.

Ồn ào.

Anh vội vã kết thúc bữa tối, đi tới cửa hàng tiện lợi bên ngoài khách sạn.

Chọn xong đồ dùng hàng ngày, vừa mới xoay người thì lại đυ.ng phải nữ chính trong câu chuyện ở kệ hàng cuối.

Hai người đều ngẩn ra.

Chiêu Tịch cười một tiếng: "Anh theo dõi tôi?"

Trình Hựu Niên: "?"

Có lẽ là vẻ mặt của anh đã làm cô hài lòng, cô tựa tiếu phi tiếu nói: "Sao nào? Liên tục hấp dẫn sự chú ý của tôi nhưng không thành, giờ nghe nói tôi ai tới cũng không cự tuyệt, thích nhân duyên ngắn ngủi thì tới tự đề cử bản thân?"

Trình Hựu Niên bình tĩnh nhìn cô một lúc, qua loa đáp.

"Chẳng lẽ không phải là cô thấy sắc nổi lòng tham, hết lần này tới lần khác tới tiếp cận tôi à?"

"?"

Anh tốt bụng nhắc nhở: "Hormone biết đi?"

"???"

Chiêu Tịch cả kinh.

Sao anh ta biết đươc?

Người đàn ông lại càng "tốt bụng" nhắc nhở: "Đoàn làm phim nhiều người lời nói hỗn tạp, lần sau đừng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cô Chiêu à."

Chỉ ồn ào mấy phút ở bên cạnh dải phân cách, không tới nửa ngày La Chính Trạch đã trở lại phát thanh, "Nghe nói Chiêu đạo diễn cảm khái bên cạnh có một Hormone biết đi, nói là muốn đi mời người ta tới đóng vai hữu nghị, kết quả là bị cự tuyệt."

Chiêu Tịch: "............."

Không phải tôi.

Đừng có mà nói bậy nha!

Rõ ràng là mấy người đặt tên, nếu không có quỷ biết 'hormone biết đi' là cái thứ đồ chơi gì! Sao lại thoắt một cái đã đổi thành tôi nói rồi hả?!