- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên
- Chương 16: Bạn trai học bá của tôi
Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên
Chương 16: Bạn trai học bá của tôi
Editor: Rangg
Từ đầu hẻm đi tới trước cửa tứ hợp viện, ngắn ngủi chỉ mười mấy bước chân.
Chiêu Tịch nắm chặt lấy ống tay áo của anh như thể sợ anh lâm trận bỏ chạy.
Trình Hựu Niên liếc nhìn cô, "Rốt cuộc là giúp cái gì?"
"Một chút chuyện nhỏ này thôi."
Anh dừng bước, "Chiêu Tịch."
Cô vội vàng thề thốt nói: "Thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Giúp tôi diễn một màn kịch thôi mà."
"Diễn cái gì?"
"... Bạn trai học bá của tôi."
"..."
Bầu không khí yên tĩnh một chốc.
Lát sau, Trình Hựu Niên rút ống tay áo về, mặt không cảm xúc xoay người rời đi.
Quả nhiên ngay từ lúc đầu đã không nên mềm lòng.
"Ấy ấy, Trình Hựu Niên!" Chiêu Tịch vội vội vàng vàng đuổi theo, "Đừng đi mà!"
"Coi như tôi xin anh đấy!"
"Thật sự gấp lắm mà!"
Trình Hựu Niên dừng bước, nhìn cô, "Tôi nói rồi, tôi không phải diễn viên, không biết diễn trò, cũng không có ý định diễn xuất."
"Lần này không cần anh diễn đâu, chỉ cần xuất hiện một chút thôi, đứng ở đó phối hợp biểu diễn với tôi là được."
"Tôi có phải là bạn trai của cô không?" Anh lạnh nhạt đặt câu hỏi.
"Dĩ nhiên không phải."
"Thế thì đừng dùng hai chữ 'diễn xuất' để mỹ hóa cái chuyện gạt người này."
Chiêu Tịch nghẹn họng, thoáng chốc không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cãi lại: "... Là lời nói dối có thiện ý mà!"
Trình Hựu Niên không lên tiếng, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Đèn đường kéo dài bóng dáng anh, tựa như tranh thủy mặc lan khắp hẻm sâu.
Cô hắt hơi, yếu ớt giải thích: "Đối thủ một mất một còn ở nhà của tôi... từ nhỏ đã học siêu giỏi, chỉ số thông minh nghiền ép tôi, thành tích học tập cũng nghiền ép tôi, trừ dáng vẻ không đẹp bằng tôi ra thì tôi chẳng hơn cô ấy ở điểm nào..."
Tay cũng từ từ buông ống tay áo đang nắm chặt kia, mắt thấy áo khoác dài thẳng thớm của anh xuất hiện nếp nhăn nhỏ không hòa hợp kia, lòng cô như cũng xuất hiện nếp nhăn.
Cô đã bao giờ phải ăn nói khép nép nhờ vả người khác thế này?
"Không giúp cũng được, dù sao cũng chẳng phải mới mất mặt lần đầu trước mặt người ta."
Chiêu Tịch quật cường quay mặt sang hướng khác.
Đèn đường mờ nhạt, vầng sáng như thể chìm nổi giữa không trung.
Cô cũng đã từ bỏ rồi thì bỗng nghe bên tai một câu hời hợt.
"Chỉ lần này thôi đấy."
Hả?
Cặp mắt kia thoáng chốc sáng bừng, tựa như hai ngọn đèn l*иg nhỏ lấp lánh rực rỡ trong bóng đêm.
Nhà có người, không thể trực tiếp đưa Trình Hựu Niên về.
Chiêu Tịch đi vào tứ hợp viện, ngó quanh quẩn rồi len lén đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Tống Điều Điều, lời ít ý nhiều: "Ra đây."
"Làm gì?"
"Ra rồi biết."
Thời gian eo hẹp, không kịp hoạch định quá nhiều, Chiêu Tịch chỉ có thể nhanh chóng nói tóm tắt nội dung cho Trình Hựu Niên.
"Rất đơn giản, thiết lập của anh chỉ có duy nhất một điểm quan trọng: Học thần có chỉ số thông minh cao. Hiện tại đang làm, ừm..."
Cô cố nghĩ xem hiện tại học thần chỉ số IQ cao nên làm gì.
Dù sao cô cũng học ở học viện điện ảnh, học viện hí kịch, xung quanh quả thực không có sự tồn tại của học thần IQ cao, nghệ thuật chính là phương diện giỏi nhất của bọn họ rồi.
Chiêu đạo diễn không có kiến thức vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể làm một cái kết luận sơ lược: "Dù sao thì anh cứ nói mình là nhân tài nghiên cứu khoa học quốc gia là được!"
"..."
Ánh mắt Trình Hựu Niên khẽ động, vẻ một lời khó nói hết nhìn cô.
"Sao vậy?"
Ấy nhưng cả người Trình Hựu Niên lại cứng đờ, cảm nhận cánh tay mềm mại nhỏ nhắn kia khéo léo xuyên qua cùi chỏ cánh tay, dáng vẻ thân mật dính sát lại.
Trong khoảnh khắc, hiếm khi lại hồn vía trên mây.
Ở cửa tứ hợp viện, Tống Điều Điều bị buộc ăn một bát thức ăn cho chó, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Từ ngoài cửa ra đến đầu hẻm, hai người điệu bộ thân mật, thì thầm trò chuyện.
Cô nàng giậm chận, có phần buồn bực vì bàn thua rất lâu rồi chưa từng có này.
Bên kia, Chiêu Tịch hạ thấp giọng nói: "Được nha Trình Hựu Niên, không ngờ anh lại là kiểu diễn viên thiên tài không cần người dạy. Kỹ thuật diễn mượt như sunsilk, chém gió trơn hơn cả bôi dầu, thật sự không suy nghĩ tới việc làm diễn viên à?"
"Ai diễn?"
"Cũng đúng." Chiêu Tịch hồi tưởng lại, bỗng chốc như được khai sáng, vỗ vỗ cánh tay anh, "Chẳng trách trên bàn anh bày nhiều sách như vậy, anh được đấy,【Địa lý quốc gia】,【Khoa học toàn cầu】cũng không phải xem cho có, mở mồm ra là bắn tằng tằng."
"..."
Trình Hựu Niên lạnh nhạt nhìn cô một hồi, "Hình như cô có hiểu lầm gì đó về tôi đấy."
"Dạ dạ dạ, trước do em có mắt không tròng, láo nháo xếp anh vào đội ngũ công nông, thật là thất kính!"
"Vậy sao?" Trình Hựu Niên vẻ đầy ngờ vực.
"Đương nhiên. Hôm nay tôi mới sáng tỏ, hóa ra công nông cũng chia làm hai loại. Một loại là không có học thức, một loại là say mê đọc sách." Cô đánh giá cao vị 'công nông say mê đọc sách' này, "Câu chuyện này cho chúng ta bài học rằng, trời sinh ta tài ắt có chỗ dùng, sau này cố gắng có thể hoàn toàn bù đắp trình độ học vấn chưa đủ!"
Trình Hựu Niên: "..."
Anh nhìn vị đại đạo diễn độc tài này vẻ khó tin, rút cánh tay mình ra khỏi tay cô, đang muốn nói cho rõ ràng thì thấy Chiêu Tịch mừng rỡ giơ tay lên ——
"Ay, taxi!"
Một chiếc taxi trống vừa hay đi ngang qua, thấy có người gọi liền lập tức tấp vào lề đường.
Chiêu Tịch quay đầu liếc mắt nhìn, Tống Điều Điều vẫn còn đứng ngoài cửa. Lúc này không tiện nói thêm gì nữa, vội vàng đưa Trình Hựu Niên lên xe.
"Hôm nay may mà có anh, tôi nợ anh một mạng."
"? Cái đấy thì thôi đi."
"Lễ cảm ơn lần sau tôi nói sau. Tóm lại sau này có cần gì thì cứ liên lạc với tôi. Chiêu đạo sẽ bất chấp gió mưa chờ điện thoại của ạnh." Cô vô cùng nghĩa khí nói một cách hùng hồn.
Trình Hựu Niên ngồi lên xe, ngước mắt nhìn người bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Quả thật là có chuyện cần nhờ cô giúp."
Ồ?
Nhanh vậy sao?
Chiêu Tịch ngẩn người, "Giúp gì?"
"Sau này bớt liên lạc." Người trên xe mặt lạnh tanh nói hết câu này liền dứt khoát đóng cửa, "Bác tài, lái xe đi."
Chiêu Tịch: "???"
"Trình Hựu Niên anh có ý gì —— khụ."
Ăn đầy miệng khí thải xe.
Chiêu Tịch về tới cửa, Tống Điều Điều đã vào nhà trước.
Người lớn tuổi thật sự ngủ không nhiều, giờ này rồi mà hai ông cụ vẫn còn nói chuyện phiếm. Cũng chả phải trăm năm khó gặp một lần Hoa Sơn luận kiếm, rõ ràng cuối tuần nào cũng gặp nhau mà.
Cô vừa oán thầm vừa đắc ý ngân nga bước vào cửa.
Lúc đổi giày ở huyền quan, bất ngờ không nghe thấy tiếng nói chuyện nào. Thay xong giày cô mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, sao trong phòng lại yên tĩnh quá vậy?
Không đúng nha.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nghênh đón một rừng ánh mắt nhiệt tình như lang sói.
Chuyện gì dzậy?
Tống Điều Điều khoanh tay đứng một bên, khẽ mỉm cười: "Đưa bạn trai về rồi?"
Chiêu Tịch: "..."
Nụ cười nhất thời cứng đờ nơi khóe miệng.
Một đêm này, bởi vì mật báo của Tống Điều Điều, 'Diễn đàn người lớn tuổi' vốn đã chuẩn bị kết thúc lại rầm rộ sôi nổi bắt đầu. Cái đề tài này còn hot hơn cả lần trước, trong một thoáng đã như dầu sôi lửa bóng.
"Có bạn trai rồi?"
"Sao lại không nói cho mọi người biết thế?"
"Dắt về nhà cho mọi người tìm hiểu tí nào."
"Cũng tới tận cửa rồi, sao không để cho người ta vào ngồi một chút chứ?"
"Nghe Điều Điều nói là một người làm nghiên cứu về chất hả?"
"Ai ui, nghiên cứu địa chất, được đó nha, khiêm tốn mà lại ý nghĩa!"
...
Bên trên đã lược bớt ba nghìn câu hỏi tinh nghịch và mười vạn câu hỏi vì sao.
Chiêu Tịch ném thẳng cái nhìn đầy căm tức: Tống Điều Điều, tôi với cô không đội trời chung!
Khuyên can mãi mới tiễn được các vị khách quý đầy nhiệt tình.
Chiêu Tịch cởϊ áσ khoác ngoài, bất lực nằm trên giường, cả người tê liệt.
Các vị chuyện đỉnh như vậy, sao không đi tham gia【Bách gia bục giảng】[3] đi, có mấy người ở đây, còn cần Dịch Trung Thiên [4] làm gì chứ!
[3] Một chương trình của CCTV do các giáo sư đứng bục
[4] Dịch Trung Thiên: nhà văn và nhà lịch sử học của TQ
Còn nữa, Tống Điều Điều cô chết chắc rồi, trên deadth note báo thù của Chiêu Tịch tôi đây đã có một gạch dành cho cô, cứ đợi đấy!
Cuối cùng, không biết Trình Hựu Niên đã về đến nhà chưa?
Cả người vô cùng mệt mỏi, Chiêu Tịch cố phải kéo cái thân xác nặng nề bò dậy, rút điện thoại từ trong túi áo to ra, nhắn tin cho chủ thầu.
"Về tới nhà chưa?"
Tin nhắn lại của Trình Hựu Niên còn chưa tới, tiếng gõ cửa đã vang lên trước.
Mẹ Chiêu bưng một đĩa táo thơm ngon vừa bổ đi tới, "Trước khi ngủ ăn một chút cho đỡ đói."
"Con ăn rồi—— "
"Thôi đi, con gái của tôi tôi còn không biết à? Cô có bao giờ chạm qua một đũa thức ăn trên máy bay?"
"..."
"Ăn táo không tăng cân đâu, ngoan, dù sao cũng phải lót dạ chút."
Chiêu Tịch ngồi dậy, vừa nhận táo vừa nói lý: "Một quả táo trăm gam là năm mươi hai calo, quả này lớn như vậy, ít nhất phải hai trăm calo."
Đưa táo xong, lẽ ra phải rời đi, nhưng mẹ Chiêu không đi, cứ bình tĩnh đứng yên ở đó như thế.
Chiêu Tịch thoáng có loại dự cảm bất thường, quả nhiên ——
"Khi nào mang về nhà đi?"
"..."
Chiêu Tịch nuốt miếng táo, tức giận: "Mẹ!"
"Làm nghiên cứu chất thật à?"
"À, đúng vậy."
... Dù sao thì công nhân cũng phải chuyển gạch, suốt ngày giao tiếp với thổ địa, miễn cưỡng coi là vậy đi.
Chiêu Tịch cũng không dám nói cho mẹ biết chuyện 'bạn trai' này thật ra chỉ là một màn kịch hư ảo.
Mama đại nhân luôn thành thật hiền lành, nếu tối nay biết cô thông đồng với người ngoài lừa gạt Tống Điều Điều, đoán chừng ngày mai lúc nói chuyện phiếm với nhà họ Tống sẽ đích thân nói xin lỗi, còn an ủi Tống Điều Điều 'bị thương lòng'.
Gian truân lắm mới thắng được con nhỏ kia một lần, cô phải đắc ý một lúc nữa.
Cùng lắm thì...
Cô áy náy liếc nhìn mẹ, cùng lắm thì một khoảng thời gian nữa lại nói cho người trong nhà là tính cách hai người không hợp, chia tay êm đềm rồi.
Mẹ Chiêu ở lại vì lo lắng cho con gái.
"Lẽ ra đây là chuyện của mấy người tuổi trẻ bọn con, mẹ không nên nhiều chuyện."
Bà là một người mẹ rất tiến bộ, trong nhà luôn giáo dục theo kiểu phương tây, nếu không cũng không nuôi ra được cái người coi trời bằng vung như Chiêu Tịch này, tính cách tự do phát triển.
"Nhưng từ nhỏ con đã chẳng gặp bất lợi gì, được cả nhà bảo vệ quá tốt, mẹ không khỏi lo lắng con quá ngây thơ, xử trí theo cảm tính, có khi không thấy rõ được lòng người phức tạp."
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lòng Chiêu Tịch biết rõ chuyện tình cảm yêu đương trước kia của cô với người cũ đã khiến mẹ không kiềm được lo nghĩ.
Cô vội vàng tỏ thái độ: "Mẹ yên tâm đi, lần này thật sự không phải người trong giới giải trí đâu, Tống Điều Điều cũng giám định qua rồi, mẹ còn không tin à? Làm nghiên cứu chất thật mà!"
"Nghe bảo là người có học nên mới càng lo hơn đấy!"
Chiêu Tịch lơ ngơ không hiểu, "Là người trong vòng thì mẹ lo con bị gạt, không phải người trong vòng mẹ còn lo cái gì?"
"Lo con bị thua thiệt vì không có học thức."
"?"
Đây là mẹ ruột đấy à?
Không đúng, dẫu gì thì cô cũng đường đường tốt nghiệp nghiên cứu sinh Trung hí, cho dù là sinh viên nghệ thuật, coi như không đọc nhiều sách, nhưng đâu đến nỗi kêu cô không học thức chứ!
Mẹ Chiêu vẫn còn đang cảm thán.
"Khi còn bé bảo con đọc nhiều sách vào, con khăng khăng muốn làm diễn viên. Cho dù không muốn cho con theo con đường này nhưng vì tôn trọng mong muốn cá nhân của con nên nhà cũng không ai ngăn cản."
"Mẹ, chậm đã."
Chiêu Tịch nghiêm túc kháng nghị.
"Học thức của con không bằng Tống Điều Điều, nhưng thế nào thì con cũng di truyền gen của bố mẹ, còn thừa kế truyền thống tốt đẹp của nhà mình, người ta không thể coi trọng vẻ đẹp với tính cách hiền hòa lương thiện của con à?"
Mẹ lắc đầu, "Người có ăn học nào có suy nghĩ thiển cận như cô. Mẹ nghĩ người ta tuổi trẻ ưu tú như vậy, âm mưu con cái gì? Chiêu Chiêu à, con phải biết túi da đẹp mắt nghìn cái như một, tâm hồn thú vị lại chẳng có liên quan gì tới con. Có xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng sẽ già đi, sau khi già rồi, con dựa vào cái gì mà sống qua ngày với người ta?"
Chiêu Tịch: "..."
Túi da đẹp mắt nghìn cái như một, tâm hồn thú vị không dính dáng gì tới cô??
Quào, đây đúng là mẹ ruột rồi.
Khuyên can mãi mới tiễn được mẹ đi. Chiêu Tịch đóng cửa lại, phiền lòng rút điện thoại ra.
Tin nhắn lại của chủ thầu đã sớm gửi tới từ năm phút trước: Tới rồi.
Cô lách cách gõ một chuỗi ký tự gửi qua, vì vậy Trình Hựu Niên vừa tắm xong trở lại phòng đã nhìn thấy tin nhắn mới:
Nữ đạo diễn nóng nảy: Chủ thầu Trình à, chúng ta thương lượng chút đi, lần sau giả bộ cũng đừng giả bộ lố quá được không? Làm nghiên cứu thì làm nghiên cứu, lại còn phải tạo cái thiết lập nhân vật tài tử Thanh Hoa, du học ở Massachusetts, đóng mồm mở mồm là một chuỗi lời thoại mà đến người địa cầu cũng nghe không hiểu. Cái! Này! Cũng! Giả! Trân! Quá! Rồi! Đó!
Bên dưới vẫn còn một tin ——
Nữ đạo diễn nóng nảy: Nãy tôi đưa ra một đề nghị chưa chín chắn lắm. Nội tâm vẫn rất biết ơn anh:)
Chiêu Tịch ném điện thoại di động, vẻ sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường.
Vở kịch này diễn ác quá, hậu quả khôn lường đây!
Bên kia, Trình Hựu Niên vẫn không nhịn được trả lời: Ai giả bộ hả? Đều là thật đấy.
Nữ đạo diễn nóng nảy: Oa anh còn diễn đến nghiện kìa.
Nữ đạo diễn nóng nảy: Không thoát vai được đấy à?
Trình Hựu Niên: "..."
Một lát sau, anh gửi qua một tin nhắn cuối cùng.
Chủ thầu: Sau này bớt liên lạc nhé. Nhanh đi khám mắt đi.
Thứ tư, ngày 15/03/2023, 18h15.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên
- Chương 16: Bạn trai học bá của tôi