🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lại là bạn Rangg đây
Trình Hựu Niên nhanh chóng nhận được tin nhắn lại từ Chiêu Tịch.
Chiêu Tịch: Anh có ý gì???
Anh khẽ cười, không nhắn nữa, để điện thoại di động sang một bên rồi đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong đi ra, đang lau tóc thì nhận được một cuộc gọi từ Bắc Kinh.
Chất giọng oang oang của Phùng Phi vang lên, cách một chiếc giường mà La Chính Trạch còn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Lão Trình, cậu đúng là lợi hại. Ở Bắc Kinh chiếm nhà xí không ị phân, lừa được cả cô nhóc trong viện ngày ngày bám sau mông cậu. Cậu lại còn giả bộ thanh tâm quả dục các thứ, làm hại một đám thanh niên tài tuấn bọn tôi hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn ế. Cậu cũng khá lắm, mới vừa rồi buôn chuyện với Vu Hàng, cậu ta bảo cậu ngồi xe của phú bà tới công trường lấy hàng mẫu. Tên nhóc cậu đúng là trâu bò, cậu lừa được phú bà ở đâu giữa cái nơi chim không thèm ỉa gà không sinh trứng ấy đấy?"
La Chính Trạch đang dựng lỗ tai lên nghe cũng nảy lên tâm hồn tra khảo: "Phú bà? Sao tớ lại không biết chứ!"
Phùng Phi: "Cậu hỏi Vu Hàng ý. Không phải mới nãy Trình Hựu Niên đi lấy vật mẫu sao, nghe nói là có phú bà chở cậu ta đi. Vu Hàng còn bảo cái xe kia ít nhất cũng phải hai ba triệu đấy!"
Trình Hựu Niên đưa điện thoại cho La Chính Trạch.
"Hay thôi hai người nói chuyện đi?"
La Chính Trạch: "Lão Phùng tìm cậu mà, đưa tớ làm gì?
"Tôi thấy hai người trò chuyện với nhau cũng vui vẻ đấy chứ."
"Xì, nửa đêm nửa hôm rồi, nếu bên kia là em xinh tươi nào đó thì tôi còn hạ mình trò chuyện đôi câu, chứ cái thứ FA này tôi xin kiếu."
Xoay người lại, La Chính Trạch trùm chăn che kín đầu.
"Ngủ đây, đừng làm phiền."
Đầu bên kia, Phùng Phi vẫn còn đang tiếp tục ——
"Đều là dân địa chất, ông trời nỡ lòng nào thiên vị đến mức đấy. Đều đã đầu ba mươi mà đường chân tóc lại chẳng giống nhau. Cùng trung thành nghiên cứu khoa học lại chẳng chung vận đào hoa. Cậu nói xem, cho dù cậu đẹp trai, đẹp thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một thân cây, sao lại có nhiều hoa đào nguyện treo chết trên thân cậu như thế chứ? Tôi cùng với La chó là dưa vẹo táo nứt, nhưng chẳng lẽ táo véo táo nứt không phải cũng là cây hay sao!"
La Chính Trạch bật thẳng người dậy, "Bảo ai là chó, kêu ai là dưa vẹo táo nứt đấy!"
So với hai tên đàn ông đêm hôm rồi còn kích động tới mức ầm ầm ĩ ĩ, Trình Hựu Niên lại vô cùng bình tĩnh.
"Anh nhanh nhanh nhân lúc chưa muộn mà tiếp nhận thực tế đi. Năng lực nghiên cứu còn có thể thông qua việc chăm chỉ từng ngày mà tăng lên, vẻ ngoài và đường chân tóc coi bỏ đi, điều cơ bản là chúng ta không cùng một đẳng cấp."
Phùng Phi: "..."
"Tôi trọc thì tôi không thể cấy thêm à?" Cơ tim nghẽn hơn nửa ngày mới thở hổn hển chất vấn, "Phú bà kia của cậu có biết cậu mặt dày đến mức này không?"
"Anh đoán xem."
"Tôi đoán cái rắm ấy. Tốt thôi, cậu có phú bà thì mấy cô gái trong viện cũng nên tuyệt vọng rồi. Cậu tốt nhất là ôm cho chắc bắp đùi của phú bà vào, mọc rễ nảy mầm luôn ở lòng chảo Tarim ấy, đừng về gieo họa cho mấy thanh niên tốt đang trong khuê phòng đợi gả là bọn tôi đây."
Phùng Phi cười hơ hớ, cuối cùng đưa ra ý chính.
"Hay là... tôi tiết lộ chuyện này cho Từ Vi nhé?"
Trình Hựu Niên ngừng một lúc, "Nói khùng nói điên cho vui thì thôi đi, cậu còn tưởng là thật đấy à?"
"Sao có thể chứ! Làm anh em nhiều năm như vậy tôi còn không biết mấy thứ sang giàu không khiến cậu động tâm được hay sao?"
"Quá khen."
"Ai khen cậu? Quan trọng là mặt thôi. Tôi vừa nghe Vu Hàng nói vậy liền bày chiêu cho cậu. Dù sao thì Từ Vi cũng là con gái ruột của thầy Tô, cho dù cậu không có ý gì với con gái nhà người ta thì cũng không nên đạp mặt mũi của người ta xuống đất như thế. Không bằng cứ nhân cơ hội này để tôi đi tám chuyện chút, nói cậu ở chỗ bên kia có người rồi."
"Cũng đâu có chuyện tôi sẽ không về Bắc Kinh nữa, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Đến lúc đó vừa gặp nhau, không phải lộ tẩy rồi sao?"
"Ơ, đến lúc về thì nói đã chia tay. Nhân duyên ngắn ngủi, yêu nhanh chia sớm.
Trình Hựu Niên cười, từ tốn khen ngợi hắn: "Khó trách ba mươi rồi còn chưa bị gả đi, đủ cặn bã đấy Phùng Phi."
Phùng Phi sâu kín than thở: "Có tâm tra nam lại chẳng có mệnh tra nam. Aizz, dm tôi có thời gian rảnh rỗi nhọc lòng lo chuyện hoa đào nát của cậu không bằng nghiên cứu ít kĩ thuật chiết cây. Khi nào nghiên cứu ra được đại pháp chiết cây hoa đào sẽ đem hoa đào của cậu chia cho mọi người, cũng coi như phá được vấn đề khó khăn của lũ cẩu độc thân vạn năm khoa kỹ thuật bọn tôi."
Trình Hựu Niên cổ vũ: "Vậy cậu cố gắng thật tốt nhé, dốc lòng nghiên cứu vào. Tôi đi ngủ trước đây, dù sao muốn ôm được phú bà thì việc giữ gìn thể lực là việc quan trọng mà."
La Chính Trạch nằm trong chăn cười sằng sặc.
Trình Hựu Niên cúp máy, cũng bật cười.
*
Trước khi ngủ, Trình Hựu Niên trầm mặc nhìn bao lì xì chưa được mở trên Wechat kia.
Rốt cuộc thì nhìn anh có chỗ nào giống chủ thầu chứ?
Cuộc gọi mới vừa rồi từ Phùng Phi, trong từng câu từng chữ đều có ý đánh giá cao vẻ ngoài của anh. Dầu gì cũng là trụ cột trung thành của viện nghiên cứu khoa học, giá trị nhan sắc tựa như sao sáng, thế quái nào qua mắt cô lại trở thành anh giai dân công vậy nhỉ?
La Chính Trạch ở bên cạnh ló đầu ra khỏi chăn, "Không định giải thích gì à?"
"Giải thích gì?"
"Phú bà ấy!"
"Không có phú bà nào cả, nhưng đạo diễn nóng tính cạnh đó thì có một."
La Chính Trạch lại cười hô hố, một lát sau phản ứng lại, trợn tròn hai mắt, "Nữ thần chở cậu đến công trường? Dm, mặt mũi của cậu cũng lớn phết đấy."
Mỗi lần cậu ta bắt đầu dong dài, không tới năm ba phút chắc chắn sẽ không dừng.
Trình Hựu Niên hồn treo cành cây một lúc, đột nhiên hỏi cậu: "Lần trước cậu nói cô ấy không mở Weibo, cũng từ chối nhận phỏng vấn, tại sao?"
La Chính Trạch suy nghĩ một hồi, "Thật ra tớ cũng không biết nhiều, chủ yếu là Manh Manh thích cổ. Cái hồi《Mộc Lan》mới ra Manh Manh vẫn còn đang học cao trung [1], trên tường treo không ít poster cô ấy. Con gái ấy mà, theo đuổi thần tượng thì sẽ thích líu ra líu rít chia sẻ mọi điều với người khác, thường nghe con bé nói nên tớ cũng biết chút chút."
[1] cao trung: trung học cơ sở
Trình Hựu Niên không nói lời nào, tập trung nghe.
Thật ra đặt trong vòng giải trí thì đây cũng là chuyện thường thấy.
Mấy năm trước, khi mà《Mộc Lan》mới được trình chiếu có người đã nghi ngờ đạo diễn. Một chế tác lớn như vậy, vì sao lại để một người mới vô danh tiểu tốt đảm nhiệm cơ chứ?
Lúc đầu phỏng vấn, Chiêu Tịch ngồi trước ống kính, mang bảy phần ngây thơ ba phần giảo hoạt nói đúng sự thật ——
"Tôi cũng không biết tại sao Lương đạo diễn lại vừa ý tôi. Buổi chiều hôm đó tôi đang ở trong phòng học luyện kéo giãn dây chằng —— dù sao cũng sắp cuối kỳ rồi mà, chúng tôi còn có hội diễn văn nghệ —— kết quả mới kéo được một nửa thì thầy đứng ngoài cửa vẫy tôi, hỏi tôi có muốn đi thử kính hay không..."
Bộ phim nổi tiếng, người chú ý cũng rất nhiều. Trong lúc nhất thời, các bình luận có xu hướng phân cực.
Một nhóm người nói Chiêu Tịch thiên sinh lệ chất, được người liếc mắt chọn trúng là điều dễ hiểu.
Còn một bộ phận cười cười, nói đùa: "E là chỗ thử kính còn có một cái ghế sô pha đỏ ấy nhỉ?"
Ghế số pha đỏ là một ẩn dụ.
Hollywood năm đó, nơi các diễn viên tham gia thử kính luôn được bày một chiếc ghế số pha đỏ. Nếu muốn lấy được vai diễn 'Sắc' thì tự giác đóng cửa lại, lấy sắc đổi 'Sắc'.
Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi ấy thế mà không ngờ lời đồn này cũng gây xôn xao náo loạn cả trường.
Khoảng thời gian đó, cho dù là đứng trước mặt hay ở sau lưng, Chiêu Tịch đều có thể thấy những ánh mắt chứa đầy thâm ý, đều có thể nghe những tin vịt khó lọt tai người.
Đều là thanh thiếu niên của học viện điện ảnh, nào có ai không khao khát 'ngựa xe như nước, áo quần như nêm' [2]. Mà nay người bên cạnh mình một bước lên mây, liệu bao nhiêu người dằn được ghen tức, bao nhiêu người nguyện ý chúc mừng đây?
[2] 烈火烹油,鲜花着锦: câu gốc của nó là 'dầu sôi lửa cháy, dệt hoa trên gấm', ý nghĩa ẩn dụ tốt lành, cũng dùng để mô tả, hình dung cảnh tượng náo nhiệt hào hoa. Câu này được một bạn trên fb đưa ra câu thuần việt từ Truyện Kiều, phân khúc đoạn trích "Cảnh ngày xuân." Thank you
"Gần trong gang tấc, nếu không phải Chiêu Tịch, khả năng cơ hội đó đã thuộc về mình."
Nhưng hết lần này tới lần khác cũng chẳng phải là mình.
Sau đó cô trở thành đạo diễn. Khi bộ phim đầu tay《Cuối xuân Giang Thành》của cô trình chiếu, giành được vô số giải thưởng.
Cô lại đứng trước ống kính một lần nữa, tiếp nhận câu hỏi của một đám người.
"Tại sao cô không làm diễn viên mà lại đổi nghề sang làm đạo diễn?"
"Chỉ là bộ phim đầu tay mà đã chế tác lớn như vậy, thu hoạch còn vô cùng phong phú, cô có cảm xúc gì không?"
"Mọi người đều nói cô có tài nguyên tốt, sau lưng còn có cả một thế lực ở Bắc Kinh giúp đỡ, cô có cho rằng đây là nguyên nhân dẫn đến thành công của cô hay không?"
Dưới ánh đèn sân khấu, bọn họ có lòng hỏi, nhưng lại chẳng có tâm nghe.
Cô nói,
Không làm diễn viên mà đổi sang đạo diễn là bởi vì bà nội tôi qua đời. Cả đời bà hi sinh vì công việc biểu diễn, tiếc nuối vì vẫn luôn sống trong câu chuyện của người khác mà chưa từng giãi bày câu chuyện trong lòng bà.
Truyền thông viết,
Chiêu Tịch cẩn tuân mệnh lệnh của trưởng bối, bị bắt ép không biết phải làm sao, chỉ có thể bỏ diễn theo đạo.
Cô nói,
Bộ phim đầu tiên được sản xuất rất lớn, điểm này phải cảm ơn sự coi trọng của phía đầu tư. Tôi cho rằng chỉ cần câu chuyện đủ hay, kịch bản được chăm chút đầy đủ thì cho dù đạo diễn chỉ là một người mới cũng đủ đả động phía nhà đầu tư.
Truyền thông viết,
Trong buổi họp báo, Chiêu Tịch nói thành công của bộ phim hoàn toàn dựa vào kim chủ, không bàn tới diễn viên.
Cô nói...
Cô nói rất nhiều rất nhiều, nhưng cũng chẳng khác gì chưa nói.
Mỗi lần nhìn trang bìa giải trí, phản ứng của cô cũng chỉ có một:
?
??
???
Sau đó... không nói gì nữa.
Căn bản chẳng ai thèm nghe, vậy cô cần gì phải tốn một phen miệng lưỡi?
*
La Chính Trạch ngáp một cái, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Ngược lại Trình Hựu Niên không có chút buồn ngủ nào, thất thần một chốc lại lấy điện thoại ở bên gối, mở ra phần tìm kiếm.
Đầu ngón tay dừng ở trên màn hình lúc lâu mới bắt đầu nhập hai chữ:
"Chiêu Tịch".
Hơn chục nghìn bài báo nhảy ra.
Mấy cái đứng đầu là ——
"Xuất thân của Chiêu Tịch."
"Chiêu Tịch thích ngủ với tiểu minh tinh, idol."
"Chiêu Tịch x Dục Cường.".
"Kim chủ của Chiêu Tịch là ai?"
...
Anh vội lướt qua, nhướng mày, cuối cùng nhấn vào video đầu tiên trang web đề cử.
Đó là khi《Mộc Lan》mới được trình chiếu, là lần đầu tiên Chiêu Tịch bước vào tầm mắt đại chúng, ngồi trước ống kính tiếp nhận phỏng vấn.
Cô gái nhỏ hai mươi tuổi đầu, từ đầu mày đuôi mắt đều còn lộ vẻ trẻ trung, vì có phần khẩn trương mà ngồi yên trên ghế cao, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn ký giả cười cười, "Bắt đầu đi."
Cô của hồi đó có chút khác với hiện tại. Ngây thơ hơn. Lúc cười lên lộ ra một loại ngây thơ không rành thế sự.
Dường như trong mắt cô còn có một loại ánh sáng khó mà miêu tả, tựa như những chòm sao với ánh sáng lấp lánh lung linh trên bầu trời đêm đen nhánh.
Ký giả hỏi cô: "Lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh, lại còn độc diễn vai chính [3], cảm xúc thế nào?"
[3] tức bộ phim đó chỉ có một vai chính duy nhất là nữ chính, không có nam chính.
"Rất ngạc nhiên mừng rỡ."
Dường như không ngờ cô tích chữ như vàng như vậy, ký giả lại truy hỏi: "Là ngạc nhiên mừng rỡ vì mình có thể bộc lộ tài năng, lấy được nhân vật này sao?"
Cô bỗng cười rộ lên, "Không, là kinh ngạc vui mừng vì đạo diễn có mắt nhìn tốt như vậy, tuệ nhãn như thần, có thể liếc mắt một cái liền nhìn trúng sự xuất sắc của tôi."
Ký giả: "..."
...
...
Bullet screens [4] lấp đầy bởi vô số "2333333", gần như che phủ cả mặt cô
[4] Bullet screens: là những bình luận chạy khắp màn hình. Ví dụ bạn cmt phút thứ 1:16 thì đến khi video chạy đến đó, cmt sẽ tự động hiện trên màn hình, like this:
Trình Hựu Niên không nhịn được bật cười.
Đương nhiên, cũng có vô số bình luận khó nghe ——
"Đã quan hệ mà còn quang minh chính đại như vậy."
"Mặt mũi còn dày hơn người thường luôn đấy."
"Còn không bằng cô ta dứt khoát nói luôn là không kinh hỉ đi. Có kim chủ ở phía sau làm chỗ dựa, có cha mẹ cho cô ta tài nguyên, không chọn được cô ta mới cảm thấy giật mình ấy."
Mười phút phỏng vấn, ngay cả một nửa Trình Hựu Niên cũng chưa xem xong.
Bởi vì trên bullet screen lại bắt đầu một vòng bình luận mới, thảo luận vóc người của Chiêu Tịch.
"Ngực của cô này cũng đâu có lớn, đạo diễn vừa ý cô ả ở điểm nào vậy?"
"Năm đó người ta mới hai mươi tuổi thôi đó, chắc là còn chưa hoàn toàn trổ mã, bây giờ không lớn à?"
"Cái chân này, tôi có thể!"
"+ tin từ V: 258xx654. Ngực của tôi còn lớn hơn cả cô Chiêu Tịch đấy."
"Ha ha ha ai chọc ổ gà à, sao ở đây mà cũng có gà thế?!"
Trình Hựu Niên nhướng mày, đóng điện thoại di động, lại thả về dưới gối.
Toàn mấy lời của lũ lang sói.
Khó coi.
Anh nhắm mắt một lúc cũng không ngủ được, trước mắt tuy không còn bullet screen nhưng nó vẫn lơ lửng trong đầu.
Cuối cùng lại dứt khoát rút điện thoại ra, download Weibo, không thuần thục đăng ký một tài khoản.
Hầu hết các thông tin xuất hiện trên Weibo đều là tin tức gần nhất, những tin tức nhắc tới Chiêu Tịch đều liên quan đến Lâm Thuật Nhất, không có ngoại lệ.
Hai chữ 'phê bình' sợ rằng không đủ để hình dung.
Công kích, chửi rủa, nhục mạ.
Thậm chí anh còn nhìn thấy rất nhiều người kêu gào "Tại sao cô không đi chết đi!"
Lần đầu tiên sử dụng Weibo, không đủ quen thuộc, thỉnh thoảng anh trượt tay bấm nhầm vào trang chủ của một số người.
Hầu hết những giao diện đó được trang trí hết sức cẩn thận, có hình nền đáng yêu, trên đầu avatar còn có một đôi tai nhỏ. Liếc qua nội dung trên Weibo thì đa phần là những lời ủng hộ nhiệt tình ——
"Anh giai cố lên, anh là nước mật đào nhân gian, là David biết đi đó O(∩_∩)O~ "
"Hôm nay cũng là ngày em muốn chết chìm trong nụ cười ngọt ngào của anh giai huhuhu!"
Mấy cô gái nhỏ dùng vẻ mặt đang yêu, giọng nói ngọt ngào, ở giữa thế gian dệt lên câu chuyện cổ tích vui vẻ. Nhưng sau khi lột bỏ lớp vỏ bọc đường ấy thì dưới lớp truyện cổ tích lại là sự căm ghét cùng với hận thù đối với một người khác.
Một sự tương phản rõ ràng làm sao...
Không biết là do trong đêm tối, màn hình điện thoại gây nhức mắt hay thực tế trần trụi càng nực cười.
Ánh mắt Trình Hựu Niên khẽ nhúc nhích, tắt điện thoại di động.
Sáng hôm sau, La Chính Trạch vừa mới ngủ dậy đã phát hiện anh rửa mặt xong từ đời nào, đang ra khỏi phòng tắm.
"Ế dậy sớm thế? Người lớn tuổi thường ngủ ít như vậy đấy."
La Chính Trạch nhỏ hơn anh mấy tuổi, thường đem ưu thế tuổi tác ra so sánh. Dù sao thì ngoài cái điểm này, những phương diện khác cơ bản đều bị anh đè bẹp trong nháy mắt.
Trình Hựu Niên ngồi vào trước bàn đọc sách, "Mượn laptop cậu một chút."
"Mượn làm gì? Laptop của cậu đâu?"
"Mật khẩu."
Vừa nói chuyện anh vừa bật laptop của La Chính Trạch lên.
La Chính Trạch gẩy hai cọng tóc, đẹp trai ngời ngời xuất hiện trước màn hình, mở khóa bằng khuôn mặt.
Sau đó liền thấy Trình Hựu Niên mở ổ đĩa kín D của mình, nhanh chóng tìm thấy video cậu thuận tay down lại lúc hack phòng theo dõi của khách sạn.
Cậu ta lập tức lên tinh thần cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"
Trình Hựu Niên mở video lên, kéo thanh tiến độ xem một lượt.
"Buổi tối từ 11 giờ 58 phút 37 giây đến 58 phút 42 giây. Cậu giúp tôi cắt đoạn này ra, chúng ta chỉ cần một đoạn này thôi, nhớ giữ nguyên âm thanh."
La Chính Trạch nghe lời anh đã thành thói quen, cứ thế mơ mơ màng màng ngồi xuống nhanh chóng giải quyết đoạn phim.
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
Trình Hựu Niên đứng ở một bên tiếp tục chỉ huy.
"Mở VPN, đổi địa chỉ IP khác, dùng của nước ngoài, đi lòng vòng thì sẽ không bị tra ra."
"... Rồi sao?"
"Sau đó mở một tài khoản nhỏ trên Weibo đăng lên."
"!!!"
La Chính Trạch hoàn toàn tỉnh ngủ, trợn to hai mắt nhìn anh.
"... Chẳng phải cậu bảo thân là nhân viên nghiên cứu khoa học quốc gia, không thể biết luật phạm luật à?"
"Cái này gọi là 'lấy việc giúp người làm niềm vui'."
"Lỡ như bị tố cáo vi phạm quyền chân dung..."
"Cậu đã thấy tên chó săn nào bị tố cáo chưa?"
Hai mắt La Chính Trạch lấp lánh có thần nhìn anh một chốc, thở dài: "Thật là một chó săn tiêu chuẩn kép hiếm có trên thế giới."
"Bớt nói nhảm, có đăng không đây?"
"Đăng đăng đăng, ông đây muốn đăng từ lâu rồi!"
La Chính Trạch làm liền một mạch, từ đổi VPN, thiết lập 'rào cản' cho đến việc đăng ký một Weibo mới.
Đăng ký xong ngon nghẻ một tài khoản rồi mới ngẩn người.
"Đây là tài khoản mới, đăng lên thì có người xem không?"
"Ai bảo cậu đăng lên Weibo này đâu?"
"Thế cậu bảo tôi đăng ở đâu đây?"
Trình Hựu Niên bình tình nhìn chằm chằm màn hình, khí phách nói: "Siêu thoại của Lâm Thuật Nhất."
"Gì?!!!"
La Chính Trạch kinh ngạc.
Trình Hựu Niên lướt qua cậu ta, cầm lấy chuột click mở thanh tìm kiếm, nhẹ đánh bàn phím, nhanh chóng tìm được Siêu thoại của Lâm Thuật Nhất.
Mấy giây sau, đoạn phim đó xuất hiện ở phần nội dung của Siêu thoại.
La Chính Trạch: "Chẳng phải cậu không chơi Weibo sao!!!"
"Sao cậu biết đến Siêu thoại chứ?"
"Không đúng, hành vi này có phải hơi không biết xấu hổ hay không?"
"Cậu thế này còn khiến tên đó ghê tởm hơn cả đăng lên tờ Nhân dân nhật báo [4] đó!!!"
[4] Nhân dân nhật báo: ra đời năm 1948 và từng nằm dưới sự kiểm soát của Hồ Kiều Mộc - thư ký riêng của Mao Trạch Đông. Trong cuộc Cách mạng văn hóa, đây là một trông số ít các nguồn để người Trung Quốc và nước ngoài khai thác thông tin về những hoạt động của chính phủ Trung Quốc (nguồn: wikiwand)
Trình Hựu Niên liếc nhìn màn hình, đóng laptop lại rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
"Cậu còn mười phút để vệ sinh cá nhân, tới muộn sẽ phạt tiền. Anh xuống dưới ăn điểm tâm trước đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Hựu Niên: Đừng có mà đoán mò, chẳng qua tôi dám làm việc nghĩa thôi:))
Editor có lời muốn nói:
Trình Hựu Niên: Biết luật phạm luật là tội nặng
5s sau...
Vẫn là Trình Hựu Niên: Tôi chỉ làm việc tốt.
La Chính Trạch: Ha:)))
____________
Đừng quên thả sao nhé:33
T nghiện On The Ground với Gone mất thôi:((
Chúc mừng solo artist Rosé 💗