Đang lúc Từ Tri tưởng tượng hình ảnh người giấy ép đút mình ăn, một giọng nói từ bên cửa sổ truyền đến, "Chị Tiểu Trí, chị có phải đã nhìn thấy được rồi không?"
Giọng nói trẻ con vô cùng đáng yêu, nhưng Từ Tri chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì cô nhìn thấy, giờ phút này ngoài cửa sổ có một người giấy nho nhỏ đang treo ở đó.
"Ni Ni là em sao? Em ở chỗ nào?" Từ Tri lo lắng hỏi, cô vươn hai tay qua, qua loa mờ mịt thăm dò phía trước.
"Ni Ni" nhìn chằm chằm đánh giá cô, hình như đang phân biệt cô thật sự không nhìn thấy, hay là diễn trò.
"Chị Tiểu Trí, thì ra chị còn chưa nhìn thấy được nha.” "Ni ni" thất vọng nói: "Em ở trên lầu nói chuyện với chị, chị đừng lo lắng."
Từ Tri nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại. Nhưng cùng lúc này, trái tim của cô lại căng thẳng hơn.
"Ni Ni" canh giữ ngoài cửa sổ, cô đừng nghĩ đến chuyện từ cửa sổ chạy đi. Chẳng lẽ chỉ có thể vọt ra phòng khách, lại từ cửa thoát đi?
Không thể nào, "ba" và "mẹ" vẫn chờ cô đến ăn cơm.
"Ni Ni à." Từ Tri tìm kiếm trí nhớ của nguyên thân: “Hôm nay em không đi chơi bịt mắt bắt dê với Tiểu Dũng và Tiểu Mỹ sao?" Từ Tri nghĩ, nếu như "Ni Ni" muốn đóng vai Ni Ni thật tốt, có phải sẽ thành thạo bắt chước một chút. Ví dụ như mỗi khi trời gần tối, lập tức đi tìm bạn nhỏ chơi đùa.
Chỉ cần "Ni Ni" rời đi, cô sẽ có cơ hội chạy trốn.
"Chờ một chút sẽ đi." "Ni Ni" đáng yêu nói, "Chị Tiểu Trí, em là đến tìm chị."
"Em lấy được kẹo que rất ngọt, em muốn tặng kẹo que này cho chị ăn, hì hì."
"Rất ngon đó, là vị ô mai mà chị thích nhất."
"Ni Ni" vừa nói vừa vươn tay ra, từ trên đầu giấy của mình móc ra một thứ đồ đang giương nanh vuốt, đưa đến chỗ Từ Tri.
Vật kia cách Từ Tri ngày càng gần. Từ Tri rõ ràng nhìn thấy được, đây là một con nhện lớn màu đen bằng nửa bàn tay, tám chân có rất nhiều lông, trên lưng đều là mắt kép quỷ dị.
Từ Tri: !
Cứu mạng!
Cô là ai cô ở đâu cô nên làm gì đây?
Từ Tri cắn đầu lưỡi, không để cho mình phát ra tiếng, cô lần mò đi tới trước cửa sổ, giống như một người mù chân chính vậy.
"Ni Ni, rốt cuộc em ở chỗ nào? Nhanh xuống, rất huy hiểm." Từ Tri lo lắng nói, giống như giờ phút này đối mặt với cô là một cô gái nhỏ nhà hàng xóm Ni Ni hiền lành đáng yêu, rõ ràng nghèo khó nhưng vẫn chia sẻ đồ ăn ngon cho nguyên thân.
Cái miệng được vẽ ra của "Ni Ni" nở một nụ cười đáng sợ rộng tận mang tai, "Chị Tiểu Trí, chị làm sao biết em đang rất nguy hiểm? Chị có phải đã thấy được rồi không?"
Từ Tri cười khổ nói, "Nếu chị nhìn thấy thì tốt rồi. Đôi mắt của chị, chỉ sợ không thể nào...."
"Nhất định sẽ tốt lên thôi." "Ni Ni" ngây thơ nói, "nó" lại nở một nụ cười tràn đầy độc ác, định nhét con nhện lớn kia vào trong tay Từ Tri, "Chị Tiểu Trí, ăn kẹo que đi, ăn kẹo xong mắt của chị sẽ tốt lên."