Lúc Từ Tri tỉnh lại, đã là chạng vạng tối. Cô từ từ ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời màu da cam rực rỡ ngoài cửa sổ.
Cô xoa đôi mắt, sau đó giơ tay phải lên đặt trước mắt, khớp xương rõ ràng nhỏ nhắn, da thịt trắng noãn sáng bóng, là tay của mình.
Từ Tri có một giây mờ mịt, cô lập tức ngắm nhìn xung quanh, đập vào mắt là phòng ngủ giống như trong trí nhớ: Bàn đọc sách dùng rất nhiều năm đã cũ nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ, tủ quần áo màu hồng dán đầy áp phích, còn có chiếc giường một người ngủ dưới người cô này.
Từ Tri cười, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy rồi.
Ba tháng trước, Từ tri gặp phải tai nạn xa cộ, đôi mắt thiếu chút nữa không giữ được, may mà cô gặp được công ty kỹ thuật khoa học y dược Thần Tích, đối phương cung cấp phí phẫu thuật và thuốc điều trị mà điều kiện gia đình của cô không có cách nào cung cấp được, cô xem như là giữ lại đôi mắt, mặc dù vẫn chậm chạp không nhìn thấy ánh sáng.
Cho đến ngày hôm nay!
Rốt cuộc cô lại có thể nhìn thấy thế giới này rồi.
Từ Tri vội vàng bò dậy từ trên giường, đi ra ngoài phòng ngủ. Cô muốn nói tin tức tốt này cho ba mẹ đang bận rộn bên ngoài, vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc mình.
Từ Tri cất bước đi đến cửa, đang muốn vặn chốt cửa mở ra. Bỗng nhiên cô dừng lại động tác, một cổ ớn lạnh từ lòng bàn chân vọt đến não, Từ Tri theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Tiếp đó một cái chớp mắt, đột nhiên một hàng chữ xuất hiện trước mắt của cô.
[Không nên để cho "bọn nó" phát hiện bạn có thể nhìn thấy.]
Kiểu chữ của hàng chữ này rất ngay ngắn, nhưng màu sắc lại là màu đỏ phát sáng vô cùng quỷ dị, giống như dùng máu tươi viết thành, di chuyển theo tầm mắt của Từ Tri, ngoan cố hiện ra trước mắt cô.
Từ Tri vỗ trán, chữ đỏ không có biến mất. Cô lại nhắm mắt lại, chữ đỏ vẫn còn tồn tại.
"Chẳng lẽ đầu mình xảy ra vấn đề?" Từ Tri tự lẩm bẩm. Cô lui về ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ biện pháp. Biện pháp thỏa đáng nhất là nói cho ba mẹ biết, để cho bọn họ liên lạc với công ty Thần Tích kia, dù sao công ty Thần Tích đã cam kết. Một khi mình xuất hiện bất kỳ dị thường nào, đều có thể tìm bọn họ, bọn họ sẽ miễn phí phụ trách suốt đời.
Nhưng nếu như, xảy ra vấn đề không phải não, không phải mắt, có lẽ nói chính xác hơn. Chữ đỏ này là tồn tại hợp lý.
Mới vừa nghĩ như vậy, cửa phỏng ngủ đã bị đẩy ra.
"Trí Nhi, chúng ta nghe được động tĩnh trong phòng con, cho nên tới xem một chút."
"Con gái ngoan, con thế nào rồi? Có phải là có thể nhìn thấy được rồi không."
Giọng nói lo lắng truyền từ ngoài cửa, người nói chuyện chính là ba mẹ của Từ Tri ở thế giới này.
Nửa năm trước Từ Tri xuyên đến thế giới này, nguyên thân tên là Từ Trí, là một thiếu nữ mười sáu tuổi mới tốt nghiệp trường nghề. Trong nhà nguyên thân có ba mẹ, một người anh, một người chị, mặc dù gia cảnh nghèo khó, nhưng vừa đầy yêu thương lại ấm áp.