Đào Thời Diên là một người đàn ông có cơ thể khỏe mạnh, trong một số tình huống đặc biệt, xuất hiện phản ứng sinh lý là chuyện rất bình thường.
Nhưng anh không ngờ, bản thân mình lại xuất hiện phản ứng này với Trình Hề, hơn nữa còn chỉ…. cọ cọ có mấy lần.
Đào Thời Diên nắn nắn mi tâm, nghĩ thầm: Có lẽ hôm nay uống nhiều quá, nên mới không thể kiểm soát được cơ thể của chính mình.
Anh đứng nguyên tại chỗ để bình tĩnh lại một chút, đợi đến khi sự khác thường của cơ thể giảm bớt mới quay lại phòng riêng. Một lát sau mấy người kia chơi đủ, thấy thời gian đã muộn, lại ồn ào bảo Lâm Tuyết Phong cho nghỉ luôn sáng mai.
Bản thân Lâm Tuyết Phong cũng mệt quá chừng, thế nên ỡm ờ đồng ý, sau đó mọi người tung tăng rời khỏi KTV.
Lúc nãy những staff kia đã lái hết xe về nhà khách, chỉ để lại cho bọn họ một chiếc xe bảo mẫu. Đào Thời Diên đi cuối hàng người, đợi đến lúc anh lên xe thì cũng chỉ còn lại hai chỗ chưa có ai ngồi.
Một chỗ bên cạnh Diệp Nhược Kỳ, một chỗ bên cạnh Trình Hề, anh do dự một lát, rồi cuối cùng chọn ngồi bên cạnh Trình Hề.
Về đến nhà khách mất gần bốn mươi phút chạy xe, dọc đường Trình Hề vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ. Ban nãy trong lối thoát hiểm quá hỗn loạn, tư thế của Đào Thời Diên chẳng khác nào đang ôm cậu cả, hơn nữa còn là cái ôm rất mập mờ.
Toàn thân cậu bị hơi thở của Đào Thời Diên xâm chiếm, ngay cả chân cũng mềm nhũn suýt chút nữa không điều khiển được, loại cảm giác đó quá…. thân mật.
Cậu không dám đứng lại, vì sợ mình sẽ lưu luyến cái ôm của Đào Thời Diên.
Lúc đến nhà khách, cảm xúc của hai người đều gần như đã ổn định lại, Trình Hề quay về phòng mình thay quần áo, đánh răng rửa mặt, rồi mới đến phòng 303.
Đào Thời Diên cũng vừa đánh răng xong, hai người nhìn nhau, không ai bảo ai đều cùng mím môi, chẳng ai nói lời nào.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Trình Hề phá vỡ sự im lặng: “Em đi ngủ đây.”
Đào Thời Diên: “Ừm.”
Trình Hề: “Tối nay anh uống nhiều rượu, vẫn ổn chứ?”
Đào Thời Diên nói: “Vẫn ổn.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đây, Trình Hề gật đầu đi tới phòng ngủ phụ. Nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng ngủ phụ, Đào Thời Diên cũng quay về phòng ngủ chính.
Sau khi cơn mưa tầm tã lần trước qua đi, ở biên cảnh lâu lắm rồi không còn thấy mặt trời nữa, hôm nay cũng vậy, mây mù dày đặc che khuất cả trăng sao, bầu trời tối đen như mực, chẳng thấy một chút tia sáng nào.
Những chú ve cũng im lìm không lên tiếng, lẽ ra là thời tiết thích hợp nhất để ngủ, nhưng hai người quấn chặt chăn lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Đào Thời Diên không ngủ được là do chẳng thể đoán được suy nghĩ của Trình Hề. Anh có thể nhận ra Trình Hề đang giận mình, nhưng lại không biết cậu giận vì chuyện gì.
Theo như anh thấy, đêm nay anh đã chăm sóc cho cậu nhóc rất cẩn thận rồi, cũng chẳng trêu chọc gì người ta, cùng lắm thì động tác trong lối thoát hiểm hơi đường đột một chút mà thôi.
Nhưng lúc đó là tình huống khẩn cấp, nếu không làm vậy sẽ bị Lâm Tuyết Phong phát hiện ra, lẽ ra cậu nhóc nên hiểu cho anh chứ.
Nghĩ đến đây, Đào Thời Diên lại khẽ thở dài. Anh trở mình, mới chợt phát hiện ra có phải là mình quá để ý đến Trình Hề rồi hay không?
Khoảng thời gian sống ở vùng núi, mắt anh bị thương không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng tay để cảm nhận người bên cạnh. Lúc đó tất cả ấn tượng của anh về Chong Chóng Nhỏ là dái tai lồi lên giống như tinh linh, và chong chóng giấy mà cậu luôn nắm trong tay.
Nói thật, ban đầu anh sẵn lòng chăm sóc cho Trình Hề, đều là vì tai của Trình Hề giống với Chong Chóng Nhỏ. Chỉ có điều khi ở bên nhau ngày càng lâu, anh lại nhận ra cậu nhóc này nhìn bề ngoài trông hung dữ thế thôi nhưng thực ra rất hiền lành, dịu dàng, làm người ta không nhịn được mà bắt nạt cậu, làm cậu đỏ mặt tía tai; rồi lại dỗ dành cậu, nhìn dáng vẻ muốn lại gần nhưng lại không dám rất mất tự nhiên của cậu.
Đến giờ, anh đã không thể phân biệt rốt cục thì mục đích mình đối xử tốt với Trình Hề là gì nữa rồi.
Cũng giống như việc không thể hiểu nguyên nhân mà Trình Hề tức giận vậy.
Nên là, rốt cục thì vị tổ tông ở phòng bên cạnh đang giận chuyện gì thế?
…. Thôi vậy, cho dù giận vì chuyện gì, thì tóm lại cũng là lỗi của anh, Đào Thời Diên cam chịu đứng dậy, định đi vượt qua kiếp này trước đã.
Mà lúc Đào Thời Diên đang bối rối, Trình Hề cũng chìm sâu vào suy tư.
Cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm nay, cho dù là Đào Thời Diên thấy cậu buồn chán nên đưa cậu đi chơi, hay là sợ cậu mệt nên định đưa cậu về nhà khách, đều là hành vi cân nhắc đến suy nghĩ của cậu và đối xử tốt với cậu.
Cậu thừa nhận rằng trải nghiệm bị bắt cóc thời ấu thơ đã tạo thành những khiếm khuyết về tính cách không thể bù đắp được, nên trong 22 năm dài đằng đẵng này, rất ít người muốn gần gũi với cậu. Ví dụ như giờ, bạn bè thường xuyên liên lạc với cậu chỉ có Lục Hành Chỉ và Triệu Tiểu Đào.
Thế nên nếu có người muốn đối xử tốt với cậu, cậu phải biết ơn mới đúng. Chẳng nói lời nào đã đẩy người ta đi, có khác gì bạch nhãn lang đâu?
(Bạch nhãn lang: dùng để chỉ người vô tình vô nghĩa, tấm lòng hung ác tàn nhẫn, vong ân phụ nghĩa)Càng nghĩ Trình Hề lại càng cảm thấy mình giống bạch nhãn lang, nếu đêm nay không nói ra được lời xin lỗi, thì e rằng khoảng thời gian này chắc chắn cậu sẽ không ngủ nổi!
Dựa vào ánh sáng của đèn pin trên điện thoại, Trình Hề lấy can đảm bước xuống giường, rồi dò dẫm đi về phía phòng ngủ chính. Phòng trong nhà khách không lớn, giữa hai phòng ngủ chỉ có một cái hành lang nhỏ dài hơn một mét, cậu vừa bước vào thì ——
“Cộp ——”
Trán đυ.ng vào thứ gì đó cưng cứng!
Trong phòng lập tức vang lên hai tiếng hít khí, nghe ra đối phương là ai, Trình Hề che trán tức giận nói: “Anh đi không nhìn đường à!”
Đào Thời Diên xoa xoa chóp mũi: “Tôi nhìn thấy à?”
Trình Hề: “Vậy nửa đêm anh đi đến phòng em làm gì?”
“Tôi đang định hỏi cậu đấy,” Đào Thời Diên dở khóc dở cười: “Hơn nửa đêm cậu sang bên phòng tôi làm gì?”
Ặc…….
Lúc này Trình Hề mới nhớ ra, hình như mục đích mình tới đây không phải là để mắng người.
Cậu hắng giọng, hơi ấp úng nói: “À thì…. xin, xin lỗi anh.”
Đào Thời Diên sửng sốt: “Sao lại xin lỗi tôi?”
“Tối nay em không nên nổi nóng với anh, lúc đó tâm trạng em không tốt lắm, mong anh đừng để ý.”
“À,” Đào Thời Diên nhịn cười: “Tôi biết rồi.”
Chỉ ‘biết’, chứ không nói có tha thứ hay không à?
Trình Hề hơi sốt ruột, bắt đầu phân tích mức độ chân thành trong lời nói của mình. Nếu như không đủ chân thành, thì cậu có thể thử lại lần nữa.
Nhưng mà, ngay sau đó, cậu nghe đối phương nói: “Tôi cũng đến xin lỗi cậu, tối nay là tôi không tốt.”
Hả? Trình Hề ngạc nhiên: “Anh không tốt chỗ nào?”
Đào Thời Diên ăn ngay nói thật: “Không biết.”
Trình Hề: “……….”
“Tôi thấy tôi rất tốt.”
Trình Hề: “………………..”
“Nhưng tôi không muốn thấy cậu không vui,” giọng của Đào Thời Diên vừa thấp vừa nhẹ: “Trình Hề, cậu đừng giận nữa, nhé?”
Ảnh đế đại nhân đã ‘tủi thân’ cầu hòa, thì Trình Hề cũng đại nhân đại lượng mà ‘tha thứ’ cho anh.
Lăn qua lăn lại đã hơn 3h sáng. May mà sáng hôm sau được nghỉ, nên bọn họ không đến nỗi phải làm việc với hai vành mắt đen thui.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc ngáp ngắn ngáp dài đi tiểu, Trình Hề nghe thấy tiếng ho trong phòng vệ sinh rất rõ ràng.
Cậu chờ ở cửa, gần mười phút sau, Đào Thời Diên tóc ướt đẫm, mang theo một thân hơi nước đi ra ngoài. Vẻ mặt mệt mỏi, trông không có tinh thần lắm.
Trình Hề chợt có dự cảm không tốt: “Có phải anh cảm thấy không thoải mái không?”
Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng, giọng hơi khàn: “Hình như bị cảm rồi.”
Người ta hay nói bệnh cảm dễ lây lan nhất là khi sắp khỏi hẳn, tối qua hai người lại còn vừa ôm vừa đυ.ng vào nhau, Đào Thời Diên lây từ ai không cần nói cũng biết.
Tội lỗi này quá lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Hề lập tức xụ xuống: “Anh nhanh lên giường nằm đi, em tìm thuốc cho anh!”
Nhờ nhiều năm tập thể hình, sức đề kháng của Đào Thời Diên không tệ, nên cảm lạnh không nghiêm trọng như Trình Hề. Anh không sốt, cổ họng hơi sưng, cơ thể có chút mệt mỏi mà thôi.
Nhưng mấy ngày trước lúc anh bạn nhỏ bị cảm, anh nhọc lòng không ít, Đào Thời Diên vuốt vết sẹo trên cằm —— giờ thu chút lãi từ anh bạn nhỏ, chắc cũng chẳng có gì quá đáng nhỉ?
Anh nghe lời nằm lại trên giường, nhưng không đắp chăn. Một lát sau Trình Hề nấu nước xong, cầm theo thuốc vội vội vàng vàng chạy tới, đầu tiên là rón rén kéo chăn lên đến ngực cho anh, sau đó dùng nước sôi và nước suối hòa thành một ly nước ấm: “Nào, uống thuốc thôi.”
Đào Thời Diên chống khuỷu tay trên giường, sờ sờ ly nước: “Không được, nóng quá.”
Hết cách, Trình Hề đành cúi đầu, cẩn thận thổi một lúc: “Giờ thì sao?”
Đào Thời Diên rốt cục cũng hài lòng nhận lấy ly nước.
Nuốt thuốc xuống, nằm lại trên gối, Trình Hề lại nhạy cảm phát hiện ra, người trước mặt tắm xong còn chưa sấy tóc, ngọn tóc giờ vẫn đang có nước nhỏ giọt, bên cổ và hầu kết đều ướt nhẹp.
Bị cảm vốn sợ lạnh, nếu tóc không khô thì bệnh dễ bị nặng thêm. Trình Hề lại lóc cóc chạy tới phòng vệ sinh, lấy máy sấy tóc về: “Ngồi dậy.”
Đào Thời Diên: “Không ngồi dậy nổi.”
Trình Hề vất vả đỡ anh dậy, rồi đưa máy sấy tóc cho anh: “Nè, anh sấy tóc đi.”
Đào Thời Diên: “Không có sức, không nhúc nhích nổi.”
Trình Hề im lặng một lát, nghi ngờ anh không phải bị cảm, mà là bị liệt nửa cmn người.
Hết cách, cậu đành phải thả dép trèo lên giường, ngồi quỳ chân ở sau lưng Đào Thời Diên đảm nhận vai em giai cắt tóc gội đầu. Ngón tay trắng như tuyết luồn vào trong những sợi tóc đen nhánh, Trình Hề phát hiện ra tóc đối phương rất dày, nhưng sợi tóc lại mềm mại, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu.
Người ta nói người tóc cứng tàn nhẫn, người tóc mềm thì mềm lòng, Trình Hề cứ tưởng Đào Thời Diên là kiểu người phía trước. Hoặc là nói, hầu hết những người trong giới giải trí đều có chung suy nghĩ với cậu.
Nhưng không ngờ, Đào Thời Diên lại rất mềm lòng.
………Thôi, tư tưởng phong kiến thôi mà, không thể tin không thể tin.
Hưởng thụ xong dịch vụ cắt tóc gội đầu, Đào Thời Diên lại đổi trò gài Trình Hề đút cháo cho mình. Trình Hề bận rộn giống như một chú ong mật, cuối cùng hầu hạ người ta thỏa mãn rồi, mới nhớ ra mình vẫn đang nín chưa đi tiểu.
Cậu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lúc xả nước, phòng ngủ chính vang lên tiếng huýt sáo du dương, mỹ danh là giúp vui cho cậu.
Trình Hề: “……..”
Nếu không phải anh bị bệnh, giờ ông đây sẽ cạo đầu anh QAQ!!!
Nhưng bị cảm thì bị cảm, việc quay chụp buổi chiều cũng không thể bỏ qua được. Một rưỡi, Đào Thời Diên đến trường quay đúng giờ, anh ngồi trên băng ghế trong phòng hóa trang, che miệng lại bắt đầu ho khan.
Diệp Nhược Kỳ đau lòng lắm luôn: “Anh Diên, anh bị cảm ạ?”
Đào Thời Diên: “Ừm, lây từ Tiểu Trình đó.”
Một lát sau Lâm Tuyết Phong chạy vào, sợ hãi nói: “Nghe nói cậu bị ho, cậu đừng có chuyện gì nha!”
Đào Thời Diên: “Không sao, bị lây cảm từ Tiểu Trình thôi.”
Thế là chiều hôm đó, mọi người đều bàn luận xem Trình Hề lây cảm cho ảnh đế Đào như thế nào, vi rút truyền nhiễm trong không khí rất hạn chế, xem ra chắc chắn hai người đã có tiếp xúc thân mật rồi.
Ừm, chuẩn luôn, chắc chắn là có tiếp xúc thân mật rồi.
Trình Hề bị cảm một tuần, Đào Thời Diên cũng bị cảm một tuần, nửa tháng cuối cùng trôi qua trong việc bận rộn chăm sóc người ta.
Lúc cảnh quay cuối cùng của Chu Minh Sinh hoàn thành, Trình Hề cũng kết thúc lịch trình đóng phim đầu tiên của mình. Nói không mệt thì là nói dối, nhưng lại thu hoạch được rất nhiều, cũng khiến cậu hiểu những người làm phim đáng kính trọng đến mức nào.
Tiệc đóng máy sẽ được tổ chức sau khi hoàn thành tất cả các cảnh quay, nên Lâm Tuyết Phong không tổ chức tiệc cho cậu, chỉ đại diện cho đoàn phim tặng cậu quà kỷ niệm và một bó hoa tươi thật to.
Trình Hề cầm hoa, cố nén sự chua xót, thay bộ quần áo vải màu xanh nhạt mà Chu Minh Sinh hay mặc nhất. So với chia tay đoàn phim, cậu càng khó chịu hơn vì phải chia tay với nhân vật.
Triệu Tiểu Đào hẹn chiều mai sẽ tới đón cậu, nên vẫn có thể ở lại bên này thêm một đêm cuối. Lúc dùng thẻ quẹt mở cửa phòng của Đào Thời Diên ra, ngửi thấy mùi hương quen thuộc sớm chiều ở chung, Trình Hề hít mũi ——
Giống như trước kia cậu từng nghĩ, rời khỏi đoàn phim 《Liệp Nhật》, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cơ hội đến gần Đào Thời Diên nữa.
Tình cảm của cậu, chỉ có thể giấu ở một góc mà vĩnh viễn không ai biết được.
Vĩnh viễn chỉ thích một người.
Đào Thời Diên vẫn còn cảnh chưa quay xong, một lát nữa mới về được. Trình Hề hít sâu một hơi, định dọn đồ của mình trước, tiết kiệm chút thời gian để dành một đêm cuối cùng cho Đào Thời Diên.
Trong phòng ngủ đồ của cậu nhiều nhất, trùm mắt, cục sạc, thuốc nhỏ mắt này nọ chỗ nào cũng có; tiếp đó là phòng vệ sinh, buổi sáng và buổi tối cậu sẽ về phòng mình rửa mặt, thỉnh thoảng không muốn nhúc nhích sẽ giải quyết ở chỗ Đào Thời Diên luôn. Nên trong phòng vệ sinh có thể tìm thấy bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, khăn mặt của cậu.
Vứt những thứ nên vứt đi, cầm những thứ nên cầm, tiện thể xả nước tắm giúp Đào Thời Diên, cậu chợt nhìn thấy có một thứ màu nâu đỏ nằm trên kệ bên cạnh bồn tắm.
Mí mắt Trình Hề giật giật, lập tức đoán ra đó là gì.
—— Là hộp gỗ quý giá nhất của Đào Thời Diên.
Có lẽ buổi sáng anh vừa lấy nó ra lau chùi, bên ngoài không có một hạt bụi nào, chỉ có vệt bóng do năm tháng lưu lại. Trình Hề vẫn luôn tò mò về thứ bên trong hộp, đặc biệt là sau khi phát hiện ra mình thích Đào Thời Diên, cậu cực kỳ muốn biết rốt cục thì ai và thứ gì có thể khiến Đào Thời Diên canh cánh trong lòng lâu như vậy.
Giống như bị ma xui quỷ khiến, Trình Hề nhón chân lên gỡ hộp xuống. Nó không nặng, chốt trên nắp hộp không khóa, mà chỉ móc vào.
Chỉ cần nhẹ nhàng mở nó ra, là có thể nhìn thấy rõ sự dịu dàng ẩn sâu nhất của Đào Thời Diên. Trình Hề liếʍ môi, tim đập cực kỳ nhanh.
Hai người tí hon trong lòng đang ầm ĩ với nhau, một tên thì chống eo kêu gào: “Mở nó ra, nhìn xem đối thủ cạnh tranh của mày là ai! Chẳng lẽ mày không muốn hiểu rõ Đào Thời Diên hơn ư?”
Một tên khác thì tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Hề, tự tiện động vào đồ của người khác là không lịch sự đâu! Mày thích anh ấy, thì càng nên tôn trọng sự riêng tư của anh ấy!”
Trình Hề bị bọn họ làm ầm ĩ đến mức bó tay, xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cũng chiến thắng được sự tò mò, cậu quyết định trả đồ về chỗ cũ, tôn trọng việc riêng tư của Đào Thời Diên.
Cậu giơ tay để hộp về lại vị trí trên kệ ban nãy. Lúc này, sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói trầm thấp: “Trình Hề, cậu làm gì đó!”
Giọng nói vang lên quá đột ngột, Trình Hề giật mình nên run tay, hộp gỗ trượt khỏi tay ——
Tiếp đó ‘tõm’ một tiếng rơi vào trong bồn tắm đầy nước, rồi ngày càng chìm sâu hơn.
Bầu không khí thoáng chốc đọng lại, trong phòng vệ sinh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trình Hề sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng được, giờ việc mình nên làm nhất chính là vớt cái hộp lên. Cậu không kịp xắn ống tay áo, mà hoảng hốt thò tay vào trong bồn tắm.
“Không cần, để tôi.”
Đào Thời Diên đi đến bên cạnh cậu, giọng nói nặng nề đến mức sắp nhỏ ra nước. Trình Hề nhìn anh, thấy thái dương anh nổi đầy gân xanh, đôi mắt ửng đỏ.
Trên khuôn mặt mãi mãi không có chút gợn sóng kia, phủ một tầng bi thương dày đặc.
Đó là vẻ mặt mà từ trước đến nay Trình Hề chưa thấy bao giờ.
Giây phút này, Trình Hề biết rất rõ, chỉ cần ngày nào chiếc hộp gỗ này còn tồn tại, thì ngày đó cậu chẳng thể nào bước vào trong trái tim của Đào Thời Diên được.
…… Vậy thì sẽ không vào đó nữa, Trình Hề nghĩ thầm, thứ đã định không phải là của mình thì cần gì phải cưỡng cầu?
Cậu! cmn! Không cần!!!
Định đợi sau khi cảm xúc của Đào Thời Diên ổn định rồi sẽ nhận lỗi, nên Trình Hề kéo vali hành lý bước ra khỏi phòng 303 mà không quay đầu lại lần nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đào lão cẩu sắp bị trừng phạt.