15.Đề Hồ cúp máy, quay về phòng khách.
Cảnh Minh đã tắt đèn chính, ngồi bên bàn trà cúi đầu nhìn gì đó trông chuyên chú khôn cùng, ánh đèn màu vàng ấm áp hắt lên sườn mặt nghiêng nghiêng, nom vừa an tĩnh vừa dịu dàng.
Trái tim Đề Hồ tan chảy hết cả.
Đây là sườn mặt thần tiên gì dị!
Đề Hồ nhất thời đứng đực ra đó.
Cảnh Minh ngẩng đầu lên, hỏi han Đề Hồ: “Gọi xong rồi à?”
“Dạ.” Đề Hồ trả máy lại cho hắn, “Anh đang nhìn gì vậy ạ?”
“Cá của đồng nghiệp, nhà cậu ta đang trang hoàng lại nên để ở đây nhờ gửi nuôi mấy ngày.” Cảnh Minh vừa nói, tay vừa không nhàn rỗi, “Tao đổi bể cá mới cho nó, chuyển phát vừa đến.”
Đề Hồ nhìn thoáng qua thùng hàng chuyển phát vừa mới bóc ra bên chân hắn, bèn hỏi: “Có cần tui hỗ trợ không?”
“Không cần đâu, đơn giản vậy mà… Ối?” Cảnh Minh đột nhiên phát hiện trừ bể cá ra thì trong thùng hàng còn có thứ khác nữa.
Đề Hồ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn, nhìn Cảnh Minh lấy một bao lớn chứa đá nhỏ đủ màu sắc ra từ trong thùng.
16.“Đây là đá gì đấy ạ?” Đề Hồ chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cảnh Minh cũng hơi ngờ ngợ: “Chắc là vì để… Dạy cho mày một bài học?”
Đề Hồ gật đầu với vẻ nghiêm túc, cảm thấy có lý lắm, “Dạ, đẹp lắm.”
(*Nguyên văn câu của Cảnh Minh là: 给你点颜色看看 – thường dùng trong trường hợp khi muốn đánh người. Kiểu “Tao sẽ cho mày một trận nhừ tử/một bài học nên thân đấy”, thì hình như em Hồ hiểu nhầm thành “Cho mày xem mấy màu sắc này”(?). Nếu ai có cách hiểu đúng hơn thì góp ý với tôi nhá.)“…”
Cảnh Minh đơ miệng, cảm thấy câu nói đùa của mình cứ ngượng ngượng sao ấy.
May mà con chim nhỏ kia nghe không hiểu.
Cảnh Minh lúng túng khôn cùng, muốn kết thúc cho nhanh, vì vậy chẳng nghĩ suy nghĩ gì nữa, tập trung vào cái bể cá.
Đá nhỏ đủ màu rải khắp bể, Cảnh Mình nhìn thoáng qua con cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ ở bên cạnh, bèn gật đầu, tự nhủ rằng hợp quá đi mất.
Cảnh Minh hài lòng đưa cá vào bể.
Nhìn cá bơi qua bơi lại đầy phấn chấn, Cảnh Minh định đứng dậy đi ngủ thì phát hiện Đề Hồ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bể cá không chớp mắt.
Thôi chết, quên béng mất đây là một con chim ăn cá!
Bây giờ giấu cá đi còn kịp không?
Gấp lắm, online chờ.
17.Cảnh Minh bưng bể cá lên, quyết định sẽ mang về phòng ngủ.
Trước khi đi còn chưa yên lòng, phải răn đe mấy câu: “Tao sẽ mua cho mày cá khác, chứ nó còn nhỏ lắm, bọn mày phải chung sống hòa bình đấy.”
Cảnh Minh mệt lòng, mình còn chưa có người yêu mà đã có tấm lòng của một bà mẹ già mất rồi.
Đề Hồ nghe ra ý trong lời của hắn, cũng kịp nhận ra mình đã nhìn chằm chặp vào con cá này lâu quá là lâu, thế là vội xua tay giải thích: “Không phải, không phải đâu ạ, ngài suy nghĩ nhiều rồi, không phải tui muốn ăn cá đâu, mà là tui thấy…”
Không hiểu sao nhìn mấy viên đá kia cứ quen quen thế nào.
Nhưng thấy Cảnh Minh hài lòng như vậy nên cậu không dám nói ra.
Đề Hồ nuốt nước miếng, nó vừa căng thẳng cái đã kìm lòng không đặng dùng kính ngữ luôn.
Cảnh Minh thở dài, thầm nhủ quả nhiên nhóc đáng thương này đã bị ức hϊếp ở nhà lâu quá rồi, đến cả suy nghĩ thật lòng cũng chẳng dám nói ra.
Ngày mai đi mua cá cho nó ăn nhỉ.
Cảnh Minh khẽ xoa đầu Đề Hồ, trong đôi mắt không khỏi nhuốm vẻ thương xót, dịu dàng bảo: “Ngủ ngon nhé.”
18.Đề Hồ đứng trước cửa phòng ngủ của Cảnh Minh lâu la lâu lắc mà vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.
Đề Hồ đơ rồi, đơ một cục luôn rồi.
Tại sao lại đối xử với nó dịu dàng đến vậy cơ chứ?
Nó sẽ không kìm lòng nổi đâu.
19.Đề Hồ giang cánh bọc lấy cái đầu nong nóng của mình, chôn đầu vào sofa mềm mại.
Hoàn toàn đã vứt luôn lời của Đề Bảo ra sau đầu.
20.Mười giờ sáng, Đề Hồ bỗng mở mắt.
Nó đã nhớ ra mấy viên đá nho nhỏ đủ màu sắc nọ là gì rồi!
Chẳng phải đấy là SpongeBob ư!
Hồi nhỏ Đề Bảo cứ òa khóc vì cái thứ này mà —— Bởi vì y bảo chúng nó là sinh vật sống, là những bé SpongeBob nhỏ bé sống sờ sờ.
Sau đó thì bị chị cả đánh.
Đánh phát khóc luôn.
Cho nên tính tình sau khi lớn của Đề Bảo cứ hay gắt gỏng như vậy cũng là có nguyên nhân cả, nơi đâu có ức hϊếp, thì nơi đó sẽ có phản kháng.
Ở một nơi không nhìn thấy chị cả, Đề Bảo giương sào khởi nghĩa.
21.Nhưng đó không phải là trọng điểm đâu nhé.
Mà là nếu SpongeBob cũng giương sào khởi nghĩa thì chú cá nhỏ kia sẽ ngỏm ngay và luôn!
Đề Hồ đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ của Cảnh Minh, không biết có nên gõ cửa phòng hắn trong màn đêm tĩnh lặng này hay chăng.
Khi Đề Hồ đưa tay rồi rụt về, đưa rồi rụt tận hai mươi lần thì nó mới quyết định là sẽ gõ cửa.
Tuyệt đối không phải là vì nó muốn nhòm phòng ngủ của Cảnh Minh đâu nhá!
Tuyệt đối không phải thế!
Nó đang vì sự tồn vong, sống chết của cá nhỏ cơ!
Đề Hồ is hero!
22.Đề Hồ gào thét trong lòng.
Sau đó gõ cửa phòng Cảnh Minh.
Gõ ba lần “Cốc cốc cốc”.
Đề Hồ đứng ngoài cửa thấp thỏm lắm luôn, cảm thấy tiếng tim đập của nó cũng chẳng khác gì tiếng đập cửa cả.
Lại gõ ba lần “Cốc cốc cốc” nữa.
Cảnh Minh lờ đờ ra mở cửa.
“Tiểu Hồ, sao thế?”
Đề Hồ lại đờ người ra đó.
Đây là kiểu tóc thần tiên gì vậy á!
Tóc của hắn dựng đứng, cao ngồng như dời non lấp bể, vừa dày vừa lòa xòa.
Ngay dưới phần mép tóc là vầng trán đầy đặn và gương mặt tinh xảo.
Đề Hồ đơ rồi, đơ một cục luôn rồi.
Hợp quá đi mất.
Đến cả tóc của anh ấy mà còn hợp tạo kiểu tổ chim luôn á!
23.Nhưng cậu vẫn chưa quên chuyện chính đâu.
“Tiểu Minh, con cá kia có được…” Nó còn chưa kịp nói hết thì đã bị Cảnh Minh bịt miệng lại.
Cảnh Minh nhìn nó với vẻ nghiêm túc: “Không được.”
Đề Hồ nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của hắn mà thấy bối rối nhất thời, cách nói chuyện hiện giờ cũng lắp ba lắp bắp.
“Không, không phải, con cá ấy sắp chết mất rồi…” Giọng của Đề Hồ càng lúc càng nhỏ, bởi vì cậu thấy sắc mặt của Cảnh Minh càng lúc càng không đẹp chút nào.
Anh ấy giận rồi… Nhưng tại sao chứ?
Bởi vì mình đã quấy rầy giấc ngủ anh ấy ư?
Đề Hồ hơi nản lòng, đôi mắt vốn lóng lánh bỗng ảm đạm dần.
24.Cảnh Minh thấy thế thì thở dài, ngồi xổm vuốt lông chim của nó, dịu dàng bảo: “Con cá đó không ăn được đâu, nhỏ vậy mà, không ngon gì cả, mai đi mua cá bự cho mày được không?”
“Đi ngủ đi, ngoan nào.”
Cảnh Minh cảm thấy vào chính giờ phút này đây, người hắn đang tỏa ra ánh sáng của tình mẹ.
Đề Hồ đơ rồi, đơ một cục luôn rồi.
Lúc này đây, nó đã quên béng mất cá nhỏ, quên béng SpongeBob, quên béng sự nghiệp anh hùng của nó luôn.
Nó chỉ là một người thường đang chết chìm trong sự dịu dàng mà thôi.
À không, là một con chim thường chứ.
Dường như Đề Hồ đã bất chợt ngộ ra lời chỉ bảo của Đề Bảo.
Đây có lẽ là sức mạnh hắc ám gì đó trong truyền thuyết nhỉ.
25.Đề Hồ vòng lấy cánh tay hắn, dùng phần lông mềm mại trên đầu cọ cọ, mở miệng nói: “Tiểu Minh, tui ngủ chung với anh được không?”
“…” Đương nhiên là không được!
Mày không chỉ mơ ước đầu tao!
Mà còn mơ ước con cá nhỏ kia nữa!
Đề Hồ thấy hắn không đáp lại, bèn nhìn hắn với vẻ tủi thân rồi lại lưu luyến cọ vài cái nữa.
Địu má.
Tuyệt đối không được!
Cảnh Minh tự khuyên nhủ mình, dù con chim này có đáng yêu hơn nữa cũng không được thỏa hiệp!
Không phải là vì đầu hắn.
Mà là vì con cá kia.
Con cá của đồng nghiệp.
“Thôi.” Thấy hắn vẫn không phản ứng gì, giọng của Đề Hồ đã tủi thân vô cùng, nghe như sắp phát khóc.
Đề Hồ dời đầu khỏi cánh tay hắn, cánh cũng sắp sửa rút ra.
Cảnh Minh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ nó từng cuộn mình trên sofa.
Cuộn nhỏ như thế…
“Được.” Cảnh Minh vươn tay kéo nó lại.
26.Đến tận giờ, Cảnh Minh vẫn không ngờ mình sẽ chung chăn chung gối với một con chim.
Bây giờ hắn đã hiểu ra tại sao Đề Hồ lại phải cuộn tròn người lại.
Bự kinh khủng.
Hắn giỡ cái miệng rộng đang đặt trên ngực hắn xuống một tấc, cứu vớt cho trái tim sắp hít thở không thông của hắn.
Cứ chẳng chút đề phòng đưa một con chim đã từng tập kích mình về nhà, lại còn nằm trên cùng một cái giường nữa chứ.
À không, là nó nằm trên người hắn cơ.
Cảnh Minh thở dài với vẻ bất đắc dĩ, ôm Đề Hồ chặt hơn chút nữa, lòng nhắc nhở đây tuyệt đối là lần cuối cùng.