Đông chí đã tới, tuyết đổ nặng đã hai ba đợt, mười hai tháng đã sắp đi đến hồi kết.
Lại vào một buổi cuối tuần, vốn nên là thế giới hai người của Cảnh Minh và Đề Hồ, song không ngờ sáng sớm bảnh mắt đã bị Đề Bảo đột kích đột ngột nên trở tay không kịp.
Hạ Liêu đứng ngay bên cạnh, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Có lẽ chỉ mỗi mình Đề Bảo thấy vui thực sự thôi, Cảnh Minh bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Thấy tay Hạ Liêu còn xách theo thứ gì đó, lúc này Cảnh Minh mới lên tiếng: “Đến cũng đến rồi, còn mang gì nữa ạ.”
Hạ Liêu giơ túi đồ siêu thị lên: “Bánh trôi, một mình tôi ăn.”
Ừ đấy, là gã không thân thiện vậy đấy.
Song, nom Hạ Liêu cao to như vậy, không ngờ lại là người phía Nam.
“Tiểu Hồ đâu rồi?” Đề Bảo tuần tra một vòng, không thấy em trai yêu dấu của mình đâu cả.
Cảnh Minh hờ hững rót trà cho hai người họ, chầm chậm đáp: “Đi mua gia vị rồi.”
“Hà.” Không biết Đề Bảo có ý gì: “Anh dám cược là, nó tuyệt đối không mua đúng vị đâu.”
Cảnh Minh nhướn mày không nói câu nào.
“Cược không cược không?” Đề Bảo bám theo không dứt.
Cảnh Minh tích chữ như vàng: “Không.”
Đề Bảo ‘xùy’ một tiếng, khẳng định luôn: “Cậu sợ chứ gì.”
“…”
Cảnh Minh không muốn chấp nhặt với y, chỉ đành thỏa hiệp: “Cược gì?”
Đề Bảo chống cằm nghiêm túc tự hỏi một lát, bỗng trong mắt lóe ra ánh sáng, nhìn về phía Cảnh Minh.
Chiếc đèn cảnh giác trong đầu Cảnh Minh bỗng vụt sáng.
Đề Bảo nhìn lướt qua Hạ Liêu như cái phông nền bên cạnh, rồi quay sang nhìn Cảnh Minh lần nữa, dần dà mở lời: “Nếu cậu thua thì phải ăn năm mươi cái bánh trôi.”
Cảnh Minh vừa nghe vậy thì người hơi thả lỏng xuống, khinh thường: “Cái này mà tính làm cược á?”
“Cậu không hiểu đâu.” Đề Bảo cười mỉm, “Đây là phản ứng dây chuyền.”
“Đầu tiên là…”
Cảnh Minh bịt tai lại: “Không muốn nghe.”
“Ây, cậu——”
Thấy hai người sắp quần nhau tại chỗ, Hạ Liêu đè đầu Đề Bảo lại: “Yên lặng chút nào.”
“Mịa, em ngồi tâm sự với em dâu mà anh cũng muốn xen vào, anh lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế…” Đề Bảo nói đến đây thì vẻ mặt bỗng thay đổi, dường như đã bắt được cái thóp kinh khủng nào đó: “Chẳng nhẽ anh đang ghen? Hả? Có phải anh đang ghen không, ưm…”
Hạ Liêu hít một hơi, một tay bịt miệng y lại. Đề Bảo vùng vẫy tại chỗ không có kết quả, chỉ đành ủ rũ ngậm miệng lại.
Cảnh Minh ném cho Hạ Liêu một cái nhìn cảm kích, Hạ Liêu vui vẻ nhận.
Đề Bảo giơ tay vẫy vùng kháng nghị việc hai người này liếc mắt đưa tình với nhau. Tình hình chiến đấu đang đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì Đề Hồ trở về.
Đề Bảo và Cảnh Minh cùng gạt phăng mode chiến đấu, nhìn chằm chặp vào thứ trong tay Đề Hồ với vẻ nóng lòng muốn thử.
“Em về r…” Một câu của Đề Hồ hãy còn chưa dứt thì đã bị sáu con mắt ở đây dọa sợ.
“Sao, sao vậy ạ, cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì?”
Chính xác mà nói là đang dán mắt vào tay cậu. Nếu phải miêu tả rõ hơn về ánh mắt của ba người này thì: Cảnh Minh là lo lắng, Đề Bảo là phải có thứ đó ngay, chị dâu thì… cậu chẳng hiểu.
Đề Bảo nhào tới đoạt cái túi to giấu ngay sau lưng đầu tiên, nói với vẻ có lý: “Vì phòng ngừa cậu lấy việc công làm việc tư, cố ý nói sai đáp án, nên để công bằng thì phải thu cái này đã. Bây giờ cậu nói đi, cậu bảo Tiểu Hồ đi mua thứ gì?”
Cảnh Minh đã cạn lời với cái cảnh như lớp mẫu giáo này rồi: “Cần đến mức vậy à anh, em có phải kẻ vô liêm sỉ đâu, ấu trĩ thế.”
“Đó là vì anh hiểu cậu!” Đề Bảo tự cho là mình đã làm ra một quyết định sáng suốt, lúc này miễn bàn y tự hào đến nhường nào.
Cảnh Minh khô lời: “Đó là vì anh tự đi guốc trong bụng anh đó chứ.”
“Đừng xàm nữa, nói mau, mua cái gì!” Đề Bảo mất kiên nhẫn.
“Xì dầu.”
“…” Chỉ một lọ xì dầu mà phải dùng túi lớn thế cơ á?
Đề Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Xì dầu gì?”
“Đậu nành.”
Đề Bảo nuốt nước bọt, bày ra tư thế: “Anh đi kiểm chứng đây!”
Đề Bảo lấy từng thứ một từ trong túi mua sắm ra, đồ ăn vặt chiếm đa số. Đề Bảo hết nhìn trái rồi nhìn phải, không có cái gì mình thích ăn cả.
Sau khi lấy hết đồ ra, không thấy lọ xì dầu nào ở trên bàn. Đề Bảo hí hửng: “Cậu thua rồi!”
Đề Hồ và Hạ Liêu đứng ngay sau lưng y, nhìn thấy tay y vẫn đang cầm một lọ xì dầu. Hai người đều che mặt, coi như chưa thấy.
Cảnh Minh sinh lòng nghi ngờ, Đề Hồ sẽ không quên mất nhiệm vụ chủ chốt được, bèn liếc sang vẻ mặt của Đề Hồ và Hạ Liêu, bỗng sáng tỏ.
“Đưa tay anh ra.”
“Đưa tay ra làm gì? Vật chứng đã ở đây cả rồi, thua là thua, đàn ông là phải dám cược dám chịu chứ!” Đề Bảo nghểnh cổ cực kỳ mạnh miệng.
Cảnh Minh nhức đầu bởi cái vẻ vô lại này của y, bỗng linh quang chợt lóe: “Anh còn chơi xấu nữa là em sẽ kể với chị dâu là anh…”
Đề Bảo đặt mạnh lọ xì dầu trong tay mình xuống bàn để cắt lời của hắn, trưng vẻ mặt anh dũng hi sinh: “Anh thua được chưa!”
“Sao anh không bằng lòng thua sớm hơn?”
Hai tiếng sau.
Đề Bảo ngồi trước bàn ăn, nhìn bốn mươi cái bánh trôi còn dư lại trong bát, trưng vẻ mặt hết chịu nổi: “Anh muốn ói quá.”
Lời quan tâm của Đề Hồ hãy còn chưa kịp thốt ra thì đã bị tắc ứ ở cổ họng bởi bốn chữ “dám cược dám chịu” của Cảnh Minh.
Đề Bảo xoay đầu sang phía Hạ Liêu, tỏ vẻ đáng thương muôn phần: “Em muốn ói quá.”
Suýt chút nữa Hạ Liêu đã bị cái vẻ tủi hờn này của y chọc cười, cuối cùng vẫn lạnh mặt chầm chậm đáp: “Đây là cái kết của việc em không tôn trọng bánh trôi đó, đừng khóc nữa ‘bóng chúa’ ạ.”
Khi hai người đến, Hạ Liêu bảo đông chí muốn ăn bánh trôi, Đề Bảo thì nói muốn ăn sủi cảo, còn chêm thêm là đàn ông đàn ang không thèm ăn cái món bánh trôi dành cho bọn “bóng chúa” này đâu, nếu không phải vì đã ra ngoài từ sớm thì hai người có thể vật nhau long trời lở đất ngay trên giường ngay khi còn chưa ra khỏi nhà rồi.
Lúc ăn đến cái thứ hai mươi, Đề Bảo xông vào nhà vệ sinh để ói ra hết.
Y thụp mặt vào bồn cầu thề thốt, đúng cảnh đúng tình, khóc ngàn dòng sông: Cả đời này ông không ăn bánh trôi nữa đâu!
TOÀN VĂN HOÀN.