Lục Trần mơ hồ cảm giác được trước mắt hiện ra một màng ánh sáng yếu ớt!
Một dòng văn bản được hiển thị trên đầu tấm rèn sáng và mức độ hoàn thành hệ thống là 0%.
Bức ánh sáng yếu ớt này sẽ xuất hiện hoặc biến mất với ý thức của Lục Trần.
Là một sinh viên y khoa, người đã vào nhiều trang web tiểu thuyết khác nhau trong một thời gian dài, Lục Trần nhận ra rằng đây không còn là một hiện tượng mà khoa học thông thường có thể giải thích!
Chẳng lẻ ngươi đã trở thành người được chọn, cùng hệ thống ở bên cạnh?
Từ đó mở ra con đường làm thầy thuốc Bắc?
"Bình tĩnh! Bình tĩnh trước đã!" Lục Trần nghĩ thầm.
Cho đến nay, anh vẫn chưa tìm ra "xanh " và "vàng" tượng trưng cho cái gì?
Ngoài dòng ký tự nhỏ đó, bức màn ánh sáng không có bất kỳ gợi ý nào khác.
Điều này rất khác vời những hệ thống bất khả chiến bại trong tiểu thuyết!
Hệ thống có chút "màu mè" này giống như một vũng nước đọng, không có "hệ thống nhắc nhở".
...
Trong phòng y tế lúc này, nhân viên Từ Lý rất lo lắng.
Nàng nhìn Lục Trần ngẩn người, hồi lâu không lên tiếng, thầm nghĩ:"Đứa nhỏ này không nên ngốc, đúng không?"
Thật tiếc cho một cậu bé ngoan như vậy!
Anh ta trông trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp trai một chút,nghề nghiệp bác sĩ, sau này nhất định sẽ là một cái bánh ngọt!
" Thầy giáo, em ... Em không sao."
Lúc này, Lục Trần cuối cùng cũng bình phục sau một loạt "tai nạn"
Nhưng lúc này sắc mặt anh ta tái nhợt vô cùng, trông rất yếu ớt.
"Bạn học, có muốn đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận không?" Bác sĩ đi cùng thực hiện một lần nữa khám sức khoẻ đơn giản cho Lục Trần và xác nhận rằng Lục Trần có sức khoẻ tốt.
" Không cần. Cảm ơn bác sĩ." Lục Trần khẽ thở dài,
Căn bệnh đau đầu này đã hành hạ anh hơn 20 năm
Đến nhanh, đi nhanh
Bây giờ đối với anh bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì nữa.
" Thầy giáo, em muốn trở về phòng thi." Lục Trần vất vả đứng lên.
Lục Trần đứng lên một hồi, rồi quay đầu lại nhìn Từ Lý bên cạnh.
" Thầy giáo, đây không phải là tiếng chuông kết thúc kì thi sao?"
" Ừ. "
Lục Trần: "... "