“A!" Tô Dung sợ hết hồn, nhỏ giọng hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau một bước. Nếu như lại lui tiếp, có thể đυ.ng phải kệ hàng phía sau.
Triệu Bằng bị tiếng kêu của cô hù dọa, nhanh chóng quay đầu, cũng nhìn thấy cái miệng trên kệ hàng đang muốn cắn bọn họ.
Gã nuốt nước miếng một cái: "Thứ này... Chắc là thực phẩm quá hạn đi?"
“Chắc vậy." Tô Dung gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi: "Chúng ta vẫn nên cách nó xa một chút, lỡ như đột nhiên bị cắn nhất định sẽ bị thương."
Hai người vội vàng thăm dò toàn bộ khu thực phẩm, sau đó nhanh chóng trở lại quầy tính tiền. Chẳng được bao lâu, Vương Kiến Quốc và bà bác Lý cũng trở lại. Bọn họ ở khu thủy sản không gặp phải hai trường hợp trong hướng dẫn sử dụng siêu thị đã thấy trước đó.
"Hai người Tĩnh Di đâu? Tại sao còn chưa trở lại?"
---
Sau khi Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào đến khu quần áo, đơn giản kiểm tra một chút. Khu quần áo có rất nhiều ma nơ canh màu trắng, bày ra rất nhiều hình thái khác nhau.
Mỗi một ma nơ canh đều quay mặt hướng về cửa vào khu quần áo, mặc dù bọn nó không có ngũ quan, nhưng Hoàng Đào có một loại cảm giác bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giống như trên hướng dẫn sử dụng siêu thị nói, trên người những ma nơ canh này đều có quần áo không bị tổn hại gì, còn rất phù hợp với thẩm mỹ của người bình thường. Chỉ là tư thế bày ra của bọn nó rất sống động, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
"Vậy em đi qua bên kia thăm dò, chị đi ở bên này." Mẫn Tĩnh Di dặn dò: "Đừng quên quy tắc, nhắm mắt mười giây."
Mặc dù nơi này hơi quỷ dị, nhưng bởi vì quần áo rất đẹp, Hoàng Đào cũng không căng thẳng như lúc trước. Vì chứng minh mình, khi nghe Mẫn Tĩnh Di phân phó, cô ấy nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nghe lời đi đến bên phải: "Em nhớ rồi, chị Mẫn, chị cũng phải cẩn thận một chút."
Bên phải hình như không có vấn đề gì, đi qua từng hàng quần áo, Hoàng Đào chuẩn bị đi ra.
Nhưng lúc cô ấy vừa quay người lại, con ngươi đột nhiên co rụt lại, trái tim muốn lao ra khỏi l*иg ngực.
Ở cuối đường đi, không biết từ lúc nào có một con ma nơ canh thật trắng đứng ở đó!
Ma nơ canh trước mặt cô ấy làm ra tư thế vây quanh. Quần áo nửa trên bị phồng lên, váy ở phía dưới thì bị ngược, trên rộng dưới hẹp, có một loại hình thái cực kỳ không phù hợp về mặt vật lý học mặc trên người ma nơ canh, vô cùng quỷ đị.
Là quy tắc trên hướng dẫn sử dụng đó!
Hoàng Đào bị dọa bởi ma nơ canh đột nhiên xuất hiện, nhưng cô ấy vẫn lập tức nhớ được, nhắm mặt lại, vừa cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa thầm đếm mười giây.
"Mười, chín..."
Chắc là không có chuyện gì đâu? Dù sao trên hướng dẫn sử dụng có đưa ra biện pháp. Chỉ cần mình làm theo phương pháp trên hướng dẫn, sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì!
Cô ấy nghĩ như vậy, nhưng theo bản năng cố gắng đếm chậm lại một chút.
"Tám, bảy..."
Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào cả, ngay cả tiếng bước chân của Mẫn Tĩnh Di cũng đã biến mất lúc nào không hay. Chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" trong l*иg ngực của cô ấy. Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên tóc mai lăn xuống, theo gò má tuột xuống.