Hiển nhiên Triệu Bằng là người dễ dàng bị lừa gạt đó: "Hoàng Đào nhát gan như thế, tôi cảm thấy cô ta sẽ không làm loại chuyện này, Trái lại Tô Dung, thỉnh thoảng biểu hiện hoàn toàn không giống như một nữ sinh mười tám tuổi?"
Nghe vậy, trái tim của Tô Dung trầm xuống. Xuyên vào một thân thể khác, quả nhiên để lại tai họa ngầm cho cô. Vốn dĩ thân phận trinh thám của cô hoàn toàn chênh lệch với một cô nữ sinh ngoan ngoãn, lần sau phải chú ý đóng vai nhân vật mới được.
Nếu như còn có lần sau.
Ngay lúc cô bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết tình huống trước mặt, Vương Kiến Quốc đột nhiên lên tiếng: "Tôi tin tưởng Tô Dung."
Một tiếng này để cho tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ấy.
Vương Kiến Quốc quay sang nói với Triệu Bằng: "Lúc chúng ta rời đi, lời mà Tô Dung lén nói cho tôi thật ra cũng không phải để cho tôi tìm băng vệ sinh không, mà là để cho tôi không nên đi khu quần áo."
"Lại là như vậy sao?" Triệu Bằng cũng không phải người ngu, suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra. Nếu như trước đó cô nói như vậy, liên kết với những lời vừa rồi của Tô Dung thì lập tức rõ ràng. Nói cách khác, Tô Dung không nói dối, nói dối chỉ có thể là Hoàng Đào.
Tô Dung cũng không ngờ mình nhất thời tốt bụng, lại trở thành cọng rơm cứu mạng.
Trong một mảnh hài hòa, chỉ có vẻ mặt của Hoàng Đào là âm tình bất định, nhẹ nhàng di chuyển ra phía ngoài
Tô Dung vẫn luôn chú ý đến Hoàng Đào, lập tức nhận ra được điểm này, hô lên: "Cô ta muốn chạy trốn! Bắt cô ta lại!"
Vương Kiến Quốc lập tức tiến lên một tay nắm lấy cổ tay Hoàng Đào, Triệu Bằng cũng vô cùng thức thời từ trên kệ hàng tìm một sợi dây, hai người hợp lực, trói Hoàng Đào đang không ngừng giãy giụa.
Triệu Bằng lau mồ hôi không có trên trán, mắng một tiếng: "Cô gái nhỏ này, thiếu chút nữa đã lừa ông đây rồi! Bây giờ chúng ta xử lý như thế nào? Ném cô ta ra ngoài sao?”
"Để cho cô ấy ở lại chỗ này đi, có lẽ là ô nhiễm mức độ trung bình, còn có thể cứu được." Vương Kiến Quốc nhìn Hoàng Đào đang khổ sở cầu xin, cũng không khỏi thở dài.
Mặc dù cô ta mới vừa hại chết một người, nhưng vẫn nên để luật pháp trừng trị cô ta, mà không phải do bọn họ. Vương Kiến Quốc tin tưởng điều này.
Triệu Bằng bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ người này thật là một "thánh phụ". Nhưng cũng không phản bác, chỉ là vươn vai duỗi người nói: "Bây giờ chắc chúng ta đã tạm thời an toàn rồi đi..."
Gã còn chưa nói xong, đột nhiên đèn của khu đồ dùng hằng ngày, bị tắt.
Lời tác giả:
Mẫn Tĩnh Di ăn đồ mà Hoàng Đào đưa là bởi vì cô ấy bị kinh sợ quá độ làm cho tinh thần không được tốt, hơn nữa còn bị tấm áp phích ô nhiễm làm cho nhận thức trở nên sai lệch. Sự an ủi lúc trước của Hoàng Đào cũng làm cho cô ấy theo bản năng giảm bớt cảnh giác trong lòng, không phải thông minh bị giảm xuống...