Hoàng Đào bày ra vẻ mặt cầu xin: "Dung Dung, em đi với chị đi mà! Cầu xin em đó!"
Một chiêu này hoàn toàn không có tác dụng gì với Tô Dung, cô đã gặp qua quá nhiều người càn quấy như thế này, trực tiếp lấy đạo của người đối với người: "Đào à, nhưng mà em cũng rất muốn đi khu thực phẩm, cầu xin chị đó, đi với em đi."
Hai công kích va chạm vào nhau, hiển nhiên Tô Dung không biết xấu hổ mặt dày mạnh hơn một bậc, Hoàng Đào nhếch mép, không nói nữa.
Chờ đến khu thực phẩm, Tô Dung vừa âm thầm theo dõi Hoàng Đào, vừa cẩn thận né tránh thực phẩm quá hạn, còn phải chăm chú quan sát xem thử có chỗ nào có manh mối hay không. Một lúc làm ba công việc, có thể nói vô cùng bận rộn.
Trái lại Hoàng Đào cũng không đa nghi như thế, sau khi cô ta nhìn thấy Tô Dung chính xác né tránh những thực phẩm quá hạn kia, cũng không thử định làm gì, đều tập trung tìm đầu mối.
Lúc này khả năng quan sát cao lập tức có hiệu quả, đi đạo toàn bộ khu thực phẩm, ở phía sau một cái túi ăn vặt, cuối cùng Tô Dung cũng thấy một tờ giấy.
Cô nhìn Hoàng Đào, do dự một chút, muốn lén giấu tờ giấy kia đi. Chỉ là Hoàng Đào bén nhạy hơn cô nghĩ, cuối cùng ở trong nháy mắt đó nhìn sang bên này.
Tô Dung không thể làm khác hơn là cô ý làm ra vẻ kinh ngạc vui mừng lấy tờ giấy ra: "Nhanh nhìn này, em phát hiện đầu mối!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoàng Đào trầm xuống, lấy tốc độ cực nhanh thay đổi thành khuôn mặt kinh ngạc vui mừng giống với Tô Dung. Nếu không phải Tô Dung vẫn luôn chú ý đến cô ta, thật đúng là không phát hiện ra được.
Hai người đều nhìn về phía tờ giấy, phía trên chỉ có một câu.
"Chúng ta là khách hàng đấy! Ha ha ha ha ha! Vậy mà chúng ta lại quên chúng ta là khách hàng! Phương pháp đi ra chính là ****"
Mấy chữ cuối cùng quan trọng nhất lại bị làm mờ đi, chắc là bị "nó" giở trò quỷ. Tô Dung nhíu mày, không dấu vết cách Hoàng Đào một khoảng cách an toàn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Khách hàng? Ngay cả Tô Dung và Vương Kiến Quốc đều vô cùng rõ ràng chuyện bọn họ là khách hàng. Nhưng cái này có quan hệ gì với chuyện đi ra ngoài?
Đột nhiên, Tô Dung chợt quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào Hoàng Đào đã đến gần, đứng sau lưng cô.
"Chị đứng gần em như vậy làm gì?" Tô Dung cảnh giác hỏi, lại lui về phía sau mấy bước.
Trái lại Hoàng Đào cũng không có ý định tiếp tục đến gần, đứng tại chỗ lộ ra vẻ vô tội: "Chị chỉ muốn nhìn cho kỹ chữ trên giấy viết thôi."
Tô Dung không tìm ra vấn đề gì từ câu trả lời này, cô liếʍ môi một cái: "Xin lỗi, bởi vì phát hiện đầu mối, bây giờ em có chút chim sợ cành cong. Chúng ta đi về trước đi?"
Khu đồ dùng hằng ngày tương đối an toàn, ở nơi đó có Mẫn Tĩnh Di, cô cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn. Nếu cứ ở một mình với Hoàng Đào, ai biết đối phương sẽ làm gì chứ?
"Được." Làm cho Tô Dung bất ngờ là, Hoàng Đào lại trực tiếp đồng ý, ngoan ngoãn đi về với cô.