Bà ta nói xong thì trực tiếp ngồi dưới đất, thuận tiện kéo Hoàng Đào, để cho cô ta cũng ngồi xuống với mình. Hai người ngồi xuống giống như thị uy với những người còn lại.
Vương Kiến Quốc nhìn tình huống này thì nhíu mày, không giận tự uy: "Các người xem quy tắc của hai tờ giấy này đi, chỗ nhắc đến giường có nhiều, đều là đề nghị buổi tối ngủ trên giường. Nếu các người không chịu ngủ trên giường, bị "nó" ô nhiễm cũng đừng trách tôi không quan tâm nhắc nhở hai người."
"Anh lo lắng cho hai người này làm gì?" Triệu Bằng cười nhạo một tiếng: "Nếu chết thì vừa khéo chết hai người vô dụng, trên đường xuống âm phủ cũng không cô đơn."
Một bà bác nhiều chuyện, một quỷ nhát gan từ lần gặp đầu đã không vừa mắt, chết cho rồi!
Nhìn ra gã thật sự không quan tâm sống chết của bọn họ, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vương Kiến Quốc, bà bác Lý hơi run rẩy một cái, ngượng ngùng đứng lên: "Mọi người đừng tức giận, tôi không phải là sợ xảy ra vấn đề gì sao? Ngủ, chúng ta ngủ trên giường là được."
"Còn những người khác thì sao?" Vương Kiến Quốc nhìn về phía hai người còn lại.
Mẫn Tĩnh Di và Tô Dung đều cho rằng ngủ trên giường an toàn hơn, lập tức bày tỏ thái độ: "Tất nhiên chúng ta là ngủ trên giường."
Hoàng Đào thấy bà bác Lý dễ dàng phản bội mình như vậy, những người khác đều đồng ý ngủ trên giường, cũng chỉ có thể nói: "Vậy tôi tháo mấy tấm ván xung quanh xuống thì không thành vấn đề gì chứ? Trên quy tắc cũng nói là có thể."
"Đúng đúng đúng, tháo mấy tán ván thì không xui xẻo như vậy nữa." Bà bác Lý gió chiều nào nghiêng chiều đó lại tiếp tục nhảy nhót.
"Như vậy trái lại..."
"Không được!" Tô Dung không nhịn được đứng ra phản bác.
Mặc dù không thể chắc chắn chữ đen biến đỏ mà mình thấy có thể bị ô nhiễm hay không, nhưng giống như Vương Kiến Quốc nói, trong bốn quy tắc thì có ba quy tắc đã thể hiện tầm quan trọng của giường, sao có thể tùy tiện động vào giường chứ?
Quy tắc thứ tư kia, rất có thể đã bị "nó" ô nhiễm.
Cô giấu chuyện chữ màu đỏ, nói ra suy đoán của mình, Mẫn Tĩnh Di cũng lập tức gật đầu đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta không cần động vào cái giường này. Quan tài thì quan tài đi, an toàn là được."
"Chao ôi, tôi tìm được nhà vệ sinh rồi!" Triệu Bằng đột nhiên cắt đứt thảo luận của bọn họ, chỉ vào một cánh cửa phía sau khu đồ dùng hằng ngày.
Trên cửa bên trái và phải đều dán một cái bảng ghi nam, nữ, bên trái là nhà vệ sinh cho nam, bên phải là nhà vệ sinh cho nữ.
"Chắc cái tấm bảng ghi nam nữ này không có vấn đề gì, nếu muốn đi vào nhà vệ sinh, đừng quên chú ý trong phòng vệ sinh có giấy hay không.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mọi người đều không dám đi trước. Từ xưa đến nay nhà vệ sinh đều có rất nhiều câu chuyện kinh khủng kể lại, mang theo cảm giác sợ hãi cho loài người.
"Chờ một chút." Đột nhiên Triệu Bằng nghĩ đến cái gì đó: "Tại sao chúng ta không thể trực tiếp tiểu xuống đất? Biết rõ bên trong là nơi nguy hiểm còn muốn đi vào, không phải CMN là tìm chết sao?"