Nhưng mà cũng có chỗ kỳ lạ, hình như Hoàng Đào cũng không giống như đang nói dối.
Bà bác Lý sốt ruột thúc giục: "Có chuyện gì thì chờ vào khu đồ dùng hằng ngày lại nói, đừng có chậm trễ rồi cùng nhau chết ở chỗ này."
Bà ta mới nói xong, lại lập tức "phi phi phi" ba tiếng: "Ôi trời, các người nhìn miệng của tôi này, nói cái gì mà xui thế không biết?"
Người lớn tuổi rất tin tưởng cách nói họa từ trong miệng mà ra.
Không chậm trễ nữa, Vương Kiến Quốc gật đầu một cái: "Đi thôi, chúng ta cùng đi đến khu đồ dùng hằng ngày nhìn thử một chút."
Tô Dung đẩy một cái xe có một túi gạo và một thùng nước suối, đi theo mọi người đến khu đồ dùng hằng ngày.
Từ quầy tính tiền đi đến khu đồ dùng hằng ngày phải đi qua khu thực phẩm, sau đó trải qua một chỗ trống. Khu thực phẩm có xuất hiện thứ quỷ dị, Tô Dung và Triệu Bằng cũng đã nói cặn kẽ cho đám người biết. Loại vật này, chỉ cần không bị hù dọa, trước mắt không được xem là nguy hiểm, đoàn người có kinh sợ nhưng không nguy hiểm đi qua.
Khu đồ dùng hằng ngày cách có chút xa so với quầy tính tiền, chỉ là cũng may bọn họ lên đường sớm, cũng đã đến được nơi trước 6 giờ.
Hình như nơi này là một đại sảnh mới, khăn lông, đệm giường, đều được đặt trên kệ hàng ở bên trái, đồ rửa mặt thì ở kệ hàng bên cạnh. Trừ cái này ra còn có nồi chén gáo chậu, không hồ là khu đồ dùng hằng ngày.
Giống với trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị đã nói, giữa đại sảnh bày sáu cái giường. Làm bằng gỗ màu nâu, phía trên trải chăn nệm màu nhạt dày một tầng. Mép giường cùng với đầu giường và cuối giường có dựng một tấm ván gỗ cùng màu với giường, hình dạng toàn thế giống như quan tài được đặc biệt chế tạo cho sáu người bọn họ.
"Cái này cũng... Quá xui xẻo đi?" Bà bác Lý nói ra suy nghĩ trong lòng của mấy người còn lại.
Triệu Bằng nhíu mày, vén mái tóc màu xanh lên: "Không biết giường có vấn đề hay không? Thiết kế thành bộ dạng của cái quan tài, đây CMN không phải nguyền rủa chúng ta chết sao?”
Gã hùng hổ đi qua sờ tấm đệm bên trong giường: "CMN trái lại tấm đệm này cũng không tệ lắm."
Bởi vì trước đó Hoàng Đào bị Triệu Bằng la mắng một lần, cho nên đối với gã có chút sợ hãi, cô ta nhỏ giọng đề nghị: "Phong cách làm giường này thật đáng sợ, bằng không chúng ta nằm dưới nền đi?"
Vốn dĩ bà bác Lý nhìn thấy loại giường quan tài này đã cảm thấy rất xui rồi, cho nên lập tức cảm thấy loại đề nghị này đánh sâu vào lòng mình: "Tôi cảm thấy được, không phải trên kệ hàng có chăn nệm sao? Chúng ta trực tiếp trải xuống nền, chắc cũng không sao đi?"
Vương Kiến Quốc lấy tờ giấy quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị ra: "Nhưng trên quy tắc cố ý nhắc nhở chúng ta dùng thử giường đệm, tôi cảm thấy có lẽ nó có tác dụng gì đó."
"Có thể có tác dụng gì chứ?" Bà bác Lý lập tức phản bác: "Không phải nói quy tắc cũng có thể là giả sao? Có lẽ cái giường xui xẻo này chính là cạm bẫy mà "nó" chuẩn bị cho chúng ta."
Lần này Vương Kiến Quốc cũng do dự, không xác định có nên ngủ trên giường hay không. Dưới tình huống không có đủ thông tin, đúng là sáu cái giường quan tài này có chút quỷ dị.