"Thình thịch." Trái tim càng đập mạnh hơn.
"Sáu, năm, bốn..."
Có phải siêu thị mở máy điều hòa hơi lớn hay không? Tại sao bây giờ cô ấy cảm thấy có chút lạnh?
Hoàng Đào nuốt nước miếng, hai đùi ma sát một chút với nhau, bắt đầu đếm ngược ba giây cuối cùng ở trong lòng.
"... Ba, hai, một."
Mở mắt ra, quả nhiên trước mặt không có bóng người nào nữa. Sau khi Hoàng Đào sống sót sau tai nạn thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn rời khỏi.
Mà giây phút cô ấy quay đầu lại, một gương mặt trống không, trừ không có ngũ quan ra thì rất giống với mặt người, đột ngột xuất hiện trong toàn bộ tầm mắt của Hoàng Đào.
---
Mẫn Tĩnh Di đang quan sát khu quần áo có lối đi hay nơi ẩn núp gì không, nếu có thể phát hiện được nơi ẩn núp, có lẽ sẽ là chỗ quan trọng để bọn họ qua cửa.
Đi rồi đi, cô ấy mơ hồ cảm giác được có chỗ nào đó không đúng. Mẫn Tĩnh Di dừng bước lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được chỗ không đúng là chỗ nào.
-- Tiếng bước chân của Hoàng Đào đã biến mất rồi!
Khu quần áo cũng không lớn, lại rất trống, lúc trước cô ấy vẫn luôn có thể nghe được tiếng bước chân của Hoàng Đào. Nhưng bây giờ, toàn bộ khu quần áo chỉ còn lại có tiếng động phát ra từ chỗ cô ấy.
Chẳng lẽ Hoàng Đào là gặp phải tình huống được nhắc đến trong quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị?
Mẫn Tĩnh Di không dám gọi đối phương ở một nơi quỷ dị như thế này, sợ Hoàng Đào bị cô ấy ảnh hưởng rồi trúng chiêu. Cô ấy đi nhanh ra khỏi khu quần áo, ở cửa vào lo lắng chờ đợi.
Vừa chờ, Mẫn Tĩnh Di vừa quan sát đồng hồ treo trên tường. Khu quần áo cách chút xa so với quầy tính tiền, nếu như đến 5h20 phút Hoàng Đào còn chưa đi ra, vậy cô ấy cũng chỉ có thể vứt bỏ đối phương trở về một mình.
Mặc dù bây giờ hai người họp thành một đội, nhưng trên bản chất cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Tạm thời cô ấy còn chưa vì một người xa lạ thay đổi quyết định đã nói trước đó.
Cũng may chờ đến 5 giờ 15, cuối cùng tiếng bước chân cũng vang lên khu quần áo. Bóng người Hoàng Đào từ trong nhiều ma nơ canh hiện ra, bước nhanh ra ngoài.
Cô ấy vẫn là bộ dạng bảo sao làm vậy trước khi đi vào, nói: "Chị Mẫn, mới vừa rồi em gặp được tình huống nhắc đến bên trong quy tắc, một ma nơ canh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em, thật sự quá dọa người! Chỉ là cũng may em nhắm mắt đếm 10 giây giống như trong quy tắc nói, sau khi mở mắt ra thì hoàn toàn an toàn."
"Sao mặt của em lại hơi đỏ thế?" Mẫn Tĩnh Di nghi ngờ hỏi, theo lý thuyết bị giật mình sắc mặt không phải sẽ trở nên tái nhợt sao? Nhưng mặt mũi của Hoàng Đào hồng hào, nhìn qua vô cùng kỳ lạ.
Hoàng Đào lộ ra vẻ mặt vô tội: "Có thể là bị giật mình làm mặt bị sung huyết?"
Hình như nói như vậy cũng có chút đạo lý, nhưng quả nhiên vẫn còn hơi kỳ quái, Mẫn Tĩnh Di hơi để ý chuyện này, tiếp tục nói: "Nếu lần này em gặp quỷ dị ở khu quần áo, lại dựa theo cách nói trên quy tắc hướng dẫn sử dụng siêu thị không xảy ra chuyện gì, vậy chứng minh quy tắc này là đúng."
Đi sau lưng Mẫn Tĩnh Di, trên khuôn mặt Hoàng Đào nở một nụ cười quỷ dị. Nụ cười ngày càng lớn, dần dần vượt qua độ cong của người bình thường, khóe miệng rộng đến mức kéo dài đến dưới lỗ tai.
"Chị nói đúng, đây là quy tắc đúng mọi người đều nên tuân thủ."