Chẳng qua anh chú ý đến, những người có màu vàng trên đầu, phần lớn đều là người trung niên, người lớn tuổi.
Mà thí sinh tương đối trẻ tuổi, phần lớn màu sắc trên đầu đều là màu xanh, có rất ít người màu vàng.
Chẳng lẽ màu sắc này đại biểu cho tuổi tác cá nhân?
Màu xanh lá cây đại biểu cho trẻ tuổi, màu vàng đại biểu cho trung niên?
Lục Thần vừa nghĩ vừa đi ra khỏi cửa trường học.
"Lục Thần, tôi ở chỗ này!"
Ở cửa trường học, một nam sinh mặc quần áo đen bình thường, thân hình gầy gò, mang mắt kiếng đang vẫy tay với anh.
Cậu ta tên là Chu Vĩ, là bạn học đại học của Lục Thần.
Quan hệ của hai người rất tốt, đều là sinh viên trường đại học y khoa Giang Thành.
Bọn họ đồng thời được phân đến cùng một trường thi, lại không cùng một phòng thi.
Lục Thần nhìn về phía đầu của Chu Vĩ.
Màu sắc của cậu ta cũng là màu xanh.
"Chao ôi, Lục Thần, tôi chờ cậu thật lâu, sao bây giờ cậu mới ra?"
Chờ Lục Thần đi tới, Chu Vĩ đưa cho anh một chai nước suối.
"Cuộc thi lần này cũng đã kết thúc hai mươi phút, nếu cậu còn không đi ra, tôi còn tưởng rằng cậu nộp bài thi trước đó."
Lục Thần lắc đầu, cười khổ một tiếng, "Gặp phải chút chuyện, chậm trễ."
"Thần Nhi, cậu có nghe nói không, mới vừa rồi có người té xỉu trong trường thi!" Trên mặt Chu Vĩ đầy vẻ hóng chuyện, "Nghe nói thí sinh đó vì quá căng thẳng, đây thật sự quá thảm!"
"Đang lúc thi lại té xỉu, vậy coi như phải chờ đến năm sau thi lại rồi."
"Chao ôi, bây giờ tố chất tâm lý của sinh viên thật không được!"
"Này, Thần Nhi, sao hôm nay cậu không nói chuyện? Giả bộ lạnh lùng?"
Chu Vĩ trộm liếc nhìn bên mặt của Lục Thần, cảm giác có chút không đúng, bình thường Lục Thần cũng không phải là người trầm mặc ít nói như vậy!
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ..."
Đột nhiên Chu Vĩ nghĩ đến một loại khả năng.
Sau ót hơi lạnh lẽo, dừng chân lại: “Lục Thần, chẳng lẽ... cậu..."
Lục Thần sậm mặt lại, dừng bước, quay đầu nhìn về phía Chu Vĩ, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
"Đúng vậy, ngươi tư chất tâm lý cực kém chính là tôi."
"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!" Chu Vĩ vội vàng nói, đi lên quan sát Lục Thần từ trên xuống dưới: “Vậy bây giờ cậu không sao chứ?”
"Không có chuyện gì, là bệnh cũ, bây giờ đều bình thường rồi." Lục Thần bĩu môi nói.
"Vậy thì thật quá đáng tiếc." Chu Vĩ thở dài nói.
"Cái gì?" Lục Thần nhíu mày, "Tôi như vậy, cậu còn có thể đáng tiếc?"
Chu Vĩ vội vàng khoát tay: "Thần Nhi, tôi nói là đáng tiếc cho cậu trong cuộc thi này. Tôi biết nguyện vọng đầu tiên của cậu chính là đại học Kinh Đô, vậy cậu chuẩn bị năm sau tái chiến?"
Lục Thần khẽ lắc đầu: "Đại học Kinh Đô nhất định là không đậu được, đến lúc đó nhìn thử điều hòa."
Còn dư lại hai mươi đề không làm, Lục Thần tự tính toán điểm của mình, chắc sẽ được khoảng 360 điểm.
[Điều hòa sinh: Không thi lần hai. Là sinh viên thi không đậu nguyện vọng một, nhưng lại có điểm qua điểm chuẩn của cả nước, một số trường chưa tuyển đủ số sinh viên, sẽ chọn những điều hòa sinh này, thường điều là phải học ở trường xa nhà.]