"Bệnh nhân ở chỗ nào? Ai gọi 120?"
Một bác sĩ dẫn theo hai y tá vọt vào tiệm net Hưng Hân.
"Bác sĩ, bệnh nhân ở trong này!" Đổng Dược Hoa vội vàng đi lên nói.
Đám người lập tức tản ra, nhuòng một con đường cho bác sĩ và y tá.
"Tình huống thế nào?"
Bác sĩ đi lên trước, nhìn thấy Viên Hạo nằm thẳng dưới đất.
Ông ấy phân phó y tá đo lường các mục kiểm tra triệu chứng bệnh tật của thân thể, cùng với nhanh chóng truyền nước biển vào bên trong tĩnh mạch.
Ở một bên Lục Thần lảo đảo đứng lên, uống một ngụm nước suối do một người ngoài đưa đến, ngừng một chút rồi nói, "Bác sĩ, vào 8 phút trước người bệnh không rõ nguyên nhân đột nhiên ngừng hô hấp, ngừng đập."
"Tôi và bạn của tôi lập tức tiến hành hồi sức tim phổi cho người bệnh."
"Ngay vào lúc 1 phút trước khi mọi người đến, người bệnh đã khôi phục hô hấp và nhịp đập."
“Nhưng trước mắt không rõ căn bệnh của người bệnh, chưa loại trừ khả năng bệnh tim có tính di truyền chưa lộ ra, ví dù như bệnh cơ tim phì đại."
[Bệnh cơ tim phì đại là bệnh rối loạn bẩm sinh hoặc mắc phải. Các triệu chứng bao gồm khó thở, đau ngực, ngất và đột tử]
Bác sĩ đang nghe chẩn đoán bệnh cho Viên Hạo, nghe được miêu tả chuyên nghiệp của Lục Thần, ông ấy có chút bất ngờ tháo ống nghe xuống.
"Người cùng ngành?"
Lục Thần gật đầu một cái: "Coi như là nửa đi ạ, chúng tôi là sinh viên ngành y."
Bác sĩ hơi nhíu mày, sinh viên ngành y?
Chỉ là một sinh viên thôi sao?
Chẳng lẽ kiến thức trong lĩnh vực y học dễ dàng như vậy?
Sinh viên ngành y bây giờ đã thuần thục năm giữ kỹ xảo cấp cứu?
Nhớ năm đó, lúc ông ấy làm sinh viện, đυ.ng phải bệnh nhân ngất xỉu, vô cùng hoảng sợ.
Nào nghĩ đến chuyện làm hồi sức tim phổi?
"Người thân của bệnh nhân có ở đây không?" Bác sĩ tiếp tục dò hỏi.
"Mới vừa rồi chúng tôi lấy điện thoại di động của anh ta, gọi cho cha mẹ anh ta." Lục Thần nói: “Chẳng qua cha mẹ anh ta đều là người vùng khác, sợ rằng trong lúc nhất thời khó mà chạy đến được."
Nghe xong lời này, vẻ mặt bác sĩ lộ ra vẻ khó xử.
Không có người thân, không ai trông chừng, vậy làm thế nào đây?
Bởi vì sau khi vào viện kiểm tra và chữa trị, không chỉ cần nộp tiền, hơn nữa còn phải có người thân chăm sóc.
"Ở chỗ này có bạn hoặc đồng nghiệp của bệnh nhân không, chúng tôi cần có người đi cùng đến bệnh viện."
Hai y tá đã khiêng Viên Hạo lên cáng, chuẩn bị vận chuyển lên xe cứu thương.
"Tôi đi cùng với các người đi!" Đổng Dược Hoa lên tiếng nói: “Tôi là ông chủ của tiệm net này, đây là khách hàng lâu năm của chỗ chúng ta, cũng được xem như là bạn cũ."
Đây là Đổng Dược Hoa bị bắt buộc không có cách nào!
Ông ta cũng rất vô tội!
Nhưng mặc kệ như thế nào, Viên Hạo xảy ra chuyện trong tiệm net của ông ta, khẳng định tiệm net Hưng Hân không thể tránh được trách nhiệm.
May mắn chính là, trải qua sự cấp cứu của hai sinh viên ngành y này, Viên Hạo đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ cần đưa anh ta đến bệnh viện, liên lạc với cha mẹ anh ta, cho cho thêm một chút tiền thuốc men.
Chuyện này cũng được giải quyết tốt.
"Được, vậy anh đi cùng với chúng tôi." Bác sĩ nói
"Ừ." Đổng Dược Hoa gật đầu một cái.
Trước khi đi, đột nhiên ông ta dừng bước lại, xoay người cảm kích Lục Thần và Chu Vĩ: “Hai vị bạn học, lần này cảm ơn hai người."
"Nếu lần này không có hai người, sợ rằng Viên Hạo lành ít dữ nhiều.""Sau này mỗi lần các ngươi đến tiệm net Hưng Hân của tôi, tôi giảm 95% cho hai người!"