Chương 4

Trong lớp học, thầy giáo bắt đầu chọn ngẫu nhiên người trả lời câu hỏi.

Nữ sinh ngồi gần Tạ Ngưng bất ngờ bị gọi tên, đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng, cô lắp bắp, cô biết kiến thức này, nhưng việc được gọi tên quá đột ngột khiến cô quên mất phải trả lời thế nào.

Một quyển sách chuyên ngành từ từ được đẩy tới, trên đó có những ghi chú rõ ràng. Nữ sinh chỉ cần nhìn qua phần đầu, liền nhớ lại tất cả kiến thức và trả lời mượt mà.

Tiếng chuông giải lao vang lên.

Tề Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn về phía Tạ Ngưng, người ngồi cách cô một chỗ, cô lặng lẽ dịch chỗ ngồi lại gần hơn.

" Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tớ chắc chắn không thể trả lời được." Tề Ninh nói nhỏ, "Thầy Từ quá nghiêm khắc, nếu trả lời không được sẽ bị trừ điểm thường xuyên... Lúc đó tớ quá căng thẳng."

Tạ Ngưng: "Không sao."

Lớp học chuyên ngành của họ là lớp nhỏ, hầu như mọi người đều ngồi gần nhau, Tạ Ngưng ngồi ở hàng đầu tiên gần cửa sổ và dựa vào tường, chỉ có cậu và Tề Ninh ngồi cùng hàng.

Lý do rất đơn giản, Tạ Ngưng trông quá lạnh lùng, mặc dù hầu hết các môn chuyên ngành đều cùng lớp cùng chuyên ngành, nhưng cậu hầu như không giao tiếp với bạn học, thậm chí còn không kết bạn được mấy người.

Nếu không phải vì Tề Ninh đến muộn, không còn chỗ ngồi, cô cũng sẽ không ngồi cùng Tạ Ngưng.

Nhưng dù ngồi cùng một hàng, cô cũng cố gắng giữ khoảng cách với Tạ Ngưng... cô biết Tạ Ngưng có bệnh sạch sẽ rất nặng và rất lạnh lùng.

Tề Ninh lén liếc nhìn Tạ Ngưng, mặc dù cậu đang ngồi bên cửa sổ có ánh sáng chiếu từ trên xuống, khuôn mặt cậu vẫn trong trẻo, không tìm được chút khiếm khuyết nào.

Cậu có vẻ không khó gần như trong tin đồn.

Tề Ninh cảm thấy có một chút thiện cảm với Tạ Ngưng, cô không dời chỗ ngồi trở lại mà chọn ngồi bên cạnh cậu: "Tên tớ là Tề Ninh, cậu xem, tên chúng ta đều có "ng"*, thật là có duyên. Chiều nay có một lớp tự chọn về cơ dệt, có nhiều người từ các chuyên ngành khác, nếu thầy cô chia nhóm, rất dễ kéo giảm điểm số... Nếu lập nhóm, chúng ta có nên hợp tác không?"

*Tên Tạ Ngưng (谢凝) có phiên âm là: xie ning, còn tên Tề Ninh (齐宁) có phiên âm là: ji ning.

"Kết quả học tập môn chuyên ngành của tớ cũng khá tốt, năm ngoái điểm số của tớ xếp hạng thứ ba trong chuyên ngành, tổng thể xếp hạng thứ hai."

Thực ra, Tạ Ngưng không thích làm việc nhóm với người khác, theo quan điểm của cậu, làm việc nhóm không hiệu quả bằng làm việc một mình.

Nhóm cần phải thảo luận, ý tưởng thảo luận ra thì đa dạng, rất khó để hợp nhất, ngay cả khi phân công hợp tác, người thu thập thông tin cũng không chắc có thể tìm được thông tin cần thiết, cuối cùng người tổng kết cuối cùng vẫn phải tìm lại từ đầu.

Nhưng Tạ Ngưng biết đến Tề Ninh, cô thực sự rất có tài năng, cũng giống như cậu, luôn làm bài tập nhóm một mình và đạt được kết quả xuất sắc, về sau bọn họ sẽ cùng nhau tham gia một cuộc thi sau này.

Nếu hợp tác với Tề Ninh, người có năng lực chuyên môn mạnh, hẳn có thể tiết kiệm thêm nhiều thời gian, dành sức lực cho cuộc thi.

Tạ Ngưng đồng ý.

Tề Ninh vốn đã rất ngưỡng mộ Tạ Ngưng, có cơ hội tiếp xúc gần gũi, cô không kiềm chế được miệng mình: "Bài tập của giáo sư Lâm cậu đã chụp chưa? Tớ khóc chết mất, giáo sư Lâm trả lại bài tập của tớ, tớ phải làm lại từ đầu."

Tạ Ngưng mở máy tính, mở hình ảnh cho Tề Ninh xem bài tập của mình, chỉ là bước phác thảo sơ bộ đã làm hai mắt Tề Ninh phát sáng.

"Omg...Cao thủ chính là cao thủ mà." Phía sau là hình ảnh nửa thân trên của người mẫu, người mẫu trông có vẻ quen thuộc, Tề Ninh như đã gặp qua. Cô nói, "Đây có phải là Thẩm Diệp của khoa máy tính không?"

"Đúng vậy."

"Cuộc thi sau này, cậu cũng định dùng cậu ấy à?"

"Cậu ấy không phù hợp." Tạ Ngưng dừng lại một chút, nói, "Tôi đang phân vân."

Ban đầu Tề Ninh không hiểu ý nghĩa của điều này, nhưng sau khi xem những bức ảnh tiếp theo, cô hiểu ra.

Đây là bản thiết kế đầu tiên của Tạ Ngưng, trong ảnh Thẩm Diệp mặc trang phục có họa tiết của dân tộc thiểu số, thiết kế trang phục táo bạo và mới lạ, chỉ là trông hơi kỳ cục.

Tề Ninh: "Ừm... nói sao nhỉ? Thẩm Diệp trông giống kiểu người khá mát mẻ và tươi sáng? Các yếu tố trong thiết kế của cậu trông huyền bí và nguy hiểm, cậu ấy thực sự không hợp lắm."

"Không thể nổi bật được sự hoang dã và phóng túng nguyên thủy nhất."

Tề Ninh rất thông minh và chuyên nghiệp.

Tạ Ngưng cũng nghĩ như vậy.

Họ đều học chuyên ngành thiết kế thời trang, thiết kế xuất sắc cần có người mẫu xuất sắc giúp trình diễn. Thẩm Diệp là người mẫu của Tạ Ngưng.

Các điều kiện của người mẫu, sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh biểu đạt và cảm giác cao cấp của tác phẩm thiết kế ở một mức độ nào đó. Thẩm Diệp không phải là người mẫu chuyên nghiệp nhất, cũng không phải là hoàn hảo nhất.

Đối với Tạ Ngưng, vẻ ngoài và thân hình của Thẩm Diệp chỉ có thể coi là khá, điều này vốn không phù hợp với thái độ theo đuổi sự hoàn hảo của cậu, nhưng Thẩm Diệp có khả năng trước ống kính rất tốt, là người mà cậu đã lựa chọn cẩn thận và làm cậu hài lòng nhất.