Bùi Chấp: "Có muốn uống thêm không?"
Tạ Ngưng: "Không cần, cho tôi tựa một lát là được."
Cậu lịch sự hỏi: "Có được không?"
Chỉ là tựa vào một chút, tất nhiên là được. Ngón tay đặt bên cạnh không tự chủ mà siết chặt, Bùi Chấp đáp lại: "Được."
Hắn tỏ ra tự nhiên: "Giữa bạn bè tựa vào nhau, ôm nhau đều rất bình thường."
Quả thực, giữa bạn bè cùng nhau vui vẻ, ôm nhau là chuyện rất bình thường, nhưng cũng chính những việc bình thường như thế này, là điều Tạ Ngưng trước đây không thể chấp nhận nhất.
Tạ Ngưng tựa vào người Bùi Chấp như thể cam chịu, dù sao cũng đã ôm nhau lâu như vậy, cũng không sao nếu thêm một lát nữa, thà rằng một lần thỏa mãn đến cùng.
Bùi Chấp cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra cơ bắp săn chắc rõ ràng, chất chứa cảm giác mạnh mẽ.
Tạ Ngưng lặng lẽ dùng gò má cọ xát vào ngực Bùi Chấp, làm cho cổ áo ba lỗ của Bùi Chấp hơi tuột xuống.
Sự tiếp xúc ngắn ngủi, khiến cậu cảm thấy thỏa mãn vô cùng mãnh liệt, lông mi rung rung, đuôi lông mày mang theo cảm giác hài lòng mà lười biếng.
Thật kỳ diệu, không cảm thấy phản cảm nửa. Tạ Ngưng lại dùng mặt khác cọ xát vào ngực Bùi Chấp.
Bùi Chấp cứng đờ toàn thân, hắn cụp mắt nhìn Tạ Ngưng, bất chợt nghĩ đến con mèo bông nhà mình nuôi. Nhiều người nói mèo bông là mèo tiên nữ, thường nhìn có vẻ cao quý lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất dính người.
Bây giờ Tạ Ngưng từng chút một, chậm rãi cọ xát vào ngực hắn, hàng mi dài bóng dáng ngoan ngoãn dưới mắt, rõ ràng là có hơi dính người.
Có thể thấy, hành động của Tạ Ngưng rất kiềm chế, mang theo sự cẩn trọng tự cho là không bị phát hiện, đôi khi còn nhẹ nhàng ngửi một chút, như muốn xác định trên người hắn không có mùi khó chịu nào.
Như một chú mèo nhỏ hít phải nhiều cỏ mèo, lông mày của Tạ Ngưng lại mang một cảm giác mềm mại thoải mái, lông mi liên tục rung rung.
Bùi Chấp chỉ cụp mắt nhìn từng cử động của Tạ Ngưng, hắn không dám thở mạnh như sợ làm phiền cậu vậy.
Từ ngực ngửi lên xương quai xanh, rồi đến xung quanh cổ, cậu bất chợt dừng lại một chút, khuôn mặt tiến gần, mũi nhỏ xinh cọ vào yết hầu của Bùi Chấp.
Cơ bắp toàn thân Bùi Chấp siết chặt, yết hầu nhạy cảm không kiểm soát được trượt qua một khoảnh khắc.
Mũi thở mấp máy, Tạ Ngưng nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đã tắm rồi à?"
Khi nói chuyện, khoảng cách rất gần Bùi Chấp, luồng không khí từ lời nói đều rơi xuống bên cổ hắn, khiến da gà của Bùi Chấp nổi lên.
Giọng điệu trở nên khàn khàn, hắn "ừm" một tiếng, hỏi: "Mùi có khó chịu không?"
"Không."
Tạ Ngưng nói: "Rất thơm."
Dầu gội mà Bùi Chấp sử dụng giống như một thương hiệu quốc dân cũ, trùng hợp thay từ nhỏ Tạ Ngưng đã sử dụng loại này, lúc đó nhà cậu chưa có điều kiện tốt như bây giờ nên không có nhiều lựa chọn.
Bây giờ nhà có điều kiện tốt hơn, ba mẹ luôn muốn bù đắp cho cậu, dù ăn mặc hay sinh hoạt đều cho cậu cái tốt nhất, đắt nhất.
Tinh thần của Tạ Ngưng hoảng hốt, tứ chi do thả lỏng mà trở nên mềm nhũn.
Trước đây cậu đã quá mức cố gắng để đáp ứng nhu cầu của bệnh khao khát da thịt, hôm nay bất ngờ tiếp xúc lâu như vậy, sự thỏa mãn quá mức khiến cậu có chút lâng lâng, ý thức mông lung phát tán, linh hồn cũng muốn trôi nổi theo nó.
Tạ Ngưng nhắm mắt lại, mặt lại dán vào ngực Bùi Chấp. Hơi thở đều đặn phả vào bên cổ, đôi môi lấp lánh ánh nước, lông mày lạnh lùng nhuốm một chút sắc đẹp rực rỡ, dù từ góc độ nào cậu đều đẹp đến kinh ngạc.
[Vợ vừa đẹp vừa ngoan, giống như một chú mèo nhỏ.]
[Nhưng vợ không phải là mèo nhỏ, vợ chính là vợ, vợ Tạ Ngưng duy nhất trên thế giới.]
[Lén lút hôn một cái.]
[...]
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, có tiếng lòng đang ồn ào. So với sự ngạc nhiên như lần đầu nghe thấy, bây giờ Tạ Ngưng đã quen với những tiếng nói này, thậm chí còn cảm thấy có chút gây buồn ngủ.
Tạ Ngưng không thích giao tiếp xã hội, cũng không thích kết bạn, cậu thích lấy năng lượng từ việc ở một mình. Tiếng lòng của Bùi Chấp và vẻ ngoài có sự tương phản mạnh mẽ, cậu bắt đầu chú ý đến Bùi Chấp, cũng khiến cậu phát hiện, Bùi Chấp là một người rất "thú vị".
Cậu thậm chí cũng không bài xích tiếp xúc với Bùi Chấp.
‘Nếu một ngày, ý chí của cậu không còn tác dụng nữa thì sao?’
Tạ Ngưng bất chợt nghĩ đến lời của Thời Thanh Vực. Thời Thanh Vực là bác sĩ của cậu, cũng là bạn tốt của cậu, Thời Thanh Vực nhiều lần đề xuất cậu thông qua giao tiếp xã hội, tăng cường cách tiếp xúc xã hội bình thường, trải nghiệm, chấp nhận cảm giác an toàn thoải mái mà tiếp xúc da mang lại, đối mặt với việc chạm vào cơ thể, cho đến khi triệu chứng giảm nhẹ.
Tạ Ngưng tự tin cho rằng sẽ không có ngày đó, bây giờ nhìn lại, ngày đó có vẻ như đã đến.
Tạ Ngưng cho rằng mình có thể kiềm chế được mãi mãi, nhưng hôm nay, cơn bệnh này phát tác, kèm theo cảm giác cháy bỏng mãnh liệt chưa từng có.
Cậu mơ hồ ý thức được, có lẽ mình không thể tiếp tục kiềm chế nó bằng cách cũ.