"Tạ Ngưng? Tạ Ngưng?" Bùi Chấp giữ chặt vai Tạ Ngưng, liên tục gọi, "Nghe thấy tôi nói gì không?"
"Tạ Ngưng?"
Tạ Ngưng chậm chạp ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt lạnh lùng thanh tú căng chặt, như đang kìm nén những cảm xúc khó nói nên lời trong mắt, chỉ trong nháy mắt, hốc mắt cậu đã ngấn lệ.
Bùi Chấp có hơi thất thần.
Khoảnh khắc này của Tạ Ngưng, lại đưa ký ức của hắn trở về quá khứ, lúc đó Tạ Ngưng trông cũng mong manh như bây giờ, gương mặt lạnh lùng ửng đỏ ngấn lệ, khiến người ta xúc động không nói nên lời.
Hội chứng khao khát da thịt của Tạ Ngưng gần như chưa bao giờ được thỏa mãn.
Trước đây, Tạ Ngưng luôn cố gắng kìm nén nhu cầu của bản thân, cưỡng ép bản thân chống lại khát khao được chạm vào cơ thể và ôm ấp.
Có lẽ chính vì cậu quá kìm chế quá mức, nên giờ làn da của cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, khi nhu cầu được thỏa mãn, sẽ tạo ra kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mãnh liệt.
Cái ôm qua lớp áo khiến cơ thể Tạ Ngưng ấm áp, hội chứng khát khao da thịt bị kìm nén bấy lâu như phát điên mở to lỗ chân lông, háo hức khát vọng nhiều hơn...
Giống như một người có thói quen tự giác bỗng nhiên gặp phải một loại thực phẩm rác chứa đầy chất phụ gia hóa học, vị giác mang lại cảm giác kí©h thí©ɧ cực kỳ mạnh mẽ.
Nhiệt độ nóng bỏng tựa như một liều thuốc an thần mạnh mẽ được tiêm vào làn da ấm áp, nhiệt độ dễ chịu theo mạch máu lan tỏa đến tứ chi, xoa dịu từng chút một sự bồn chồn lâu ngày của Tạ Ngưng không được vỗ về, khao khát được thỏa mãn, chỉ cần dừng lại một chút, lại bùng lên cơn khao khát gấp đôi.
Tạ Ngưng mơ màng ngẩng đôi mi mắt, mất một hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu: "Tôi... không sao."
Tạ Ngưng lập tức tạo khoảng cách với Bùi Chấp, tuy nhiên cảm giác thoải mái còn sót lại trên làn da vẫn luôn nhắc nhở cậu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Khi cậu đã lấy lại tinh thần, bộ não của cậu vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có vẻ như cậu thực sự đã kìm nén nhu cầu quá lâu, giống như một chiếc lò xo bị nén chặt đến cực điểm, càng dùng sức nén thì năng lượng bật lại càng lớn.
Cùng một cuộc đối thoại, cảnh tượng tương tự, cũng rơi vào ngoài ý muốn giống nhau. Tạ Ngưng tựa như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, hai gò má trắng như tuyết mềm mại pha lẫn chút ửng hồng không quá rõ, ánh hoàng hôn chiếu vào làn da cậu khiến nó trở nên đặc biệt mịn màng, cũng làm cho đuôi mắt cậu trở nên ướŧ áŧ.
Cho đến bây giờ, Bùi Chấp vẫn còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thuộc về Tạ Ngưng, giống như hình ảnh trong trí nhớ, một lần nữa Tạ Ngưng lấy lại sự bình tĩnh, vẻ yếu đuối bất lực vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Bùi Chấp, cậu vẫn là Tạ Ngưng thoải mái, lạnh lùng xa cách như mọi khi.
Bùi Chấp: "Xin lỗi, tôi không nên chạm vào cậu, tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn."
Ở tốc độ cao như khi đi xe máy, có phản ứng lại thì đã là quá muộn. Nhiều nhóm đua xe xung quanh là những người thích tốc độ, căn bản họ không quan tâm liệu có va chạm vào người khác hay không, cũng không quan tâm đến hậu quả.
Tạ Ngưng: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ là bị dọa thôi."
"Nhưng tôi thực sự... không thích người khác chạm vào mình."
Tạ Ngưng không thể nói cho Bùi Chấp biết lý do thực sự, ngay cả ba mẹ cậu cũng không biết cậu mắc chứng đói khát da thịt, cậu luôn dựa vào ý chí để kiềm chế sự khao khát của mình, và trước giờ cậu cũng luôn làm rất tốt.
Hai lần ngoài ý muốn đều do Bùi Chấp. Tạ Ngưng biết đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cậu không thích những chuyện ngoài ý muốn như vậy, cậu chỉ có thể lại dùng lý do mắc bệnh sạch sẽ để tránh việc cậu và Bùi Chấp có thể có tiếp xúc thể xác về sau, cho dù chỉ là tiếp xúc thể xác bình thường trong giao tiếp xã hội.
Tiếp xúc vừa rồi cũng khiến cậu cảnh giác hơn một chút. Bây giờ cậu không cần tiếp xúc thân mật quá mức, dù chỉ là một cái ôm đơn giản, cũng khiến cậu cảm thấy rất... thoải mái.
Nhiều người đều biết Tạ Ngưng có bệnh sạch sẽ, vậy nên việc cậu không thích người khác chạm vào mình cũng là điều bình thường.
Bùi Chấp đáp lại, trông có vẻ hơi mất tập trung.
Để đảm bảo an toàn, Tạ Ngưng quyết định tối nay sẽ về căn hộ của mình: "Cậu về ký túc xá đi, tối nay tôi không về đó."
Bùi Chấp: "Tôi sẽ đưa cậu về."
Tạ Ngưng: "Tôi đón taxi là được rồi."
"Tạ Ngưng, khuôn mặt cậu đỏ lắm."
Bùi Chấp không đồng tình nhìn qua, nói tiếp: "Hình như cậu bị sốt rồi."
Bùi Chấp vốn muốn đưa Tạ Ngưng đến bệnh viện. Dù không đến bệnh viện, ít nhất cũng nên đến phòng y tế đo nhiệt độ cơ thể.
Tạ Ngưng: "Tôi không có sốt..."
Bùi Chấp: "Để tôi đưa cậu đi."
Thái độ của Bùi Chấp rất kiên quyết, Tạ Ngưng chỉ có thể gửi địa chỉ cho Bùi Chấp.