Chương 17

Thẩm Diệp biết Tạ Ngưng chỉ coi họ là mối quan hệ hợp tác giao dịch, nhưng cậu ta thích Tạ Ngưng, luôn khao khát có tiến triển xa hơn. Trước đây cậu ta có thể chịu đựng sự lạnh nhạt của Tạ Ngưng, nhưng bây giờ thì không thể.

Cách đây không lâu, Tạ Ngưng đã nhắn tin cho cậu ta, nói họ không cần tiếp tục hợp tác nữa.

Tạ Ngưng đã tìm được người phù hợp hơn.

Cậu ta bị bỏ rơi rồi.

Người đó rốt cuộc là ai? Bây giờ thì rõ rồi. Thẩm Diệp gần như oán hận nhìn Bùi Chấp, hạ giọng nói: "Là cậu ta sao? Người phù hợp hơn mà cậu nói là cậu ta sao? Người muốn thay thế tớ là cậu ta sao? Ngưng Ngưng, bình thường cậu không để ý tin tức trong trường, cậu ta không tốt đâu, tính tình cũng rất tệ, ngoài thân hình cơ bắp với khuôn mặt này ra, chẳng có gì đáng để ý..."

Thẩm Diệp thật sự nóng vội đến hồ đồ rồi, vậy mà lại nói xấu người ta ngay trước mặt. Nhưng cậu ta không khống chế được nổi ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng, chỉ muốn dùng những lời lẽ độc ác nhất trên đời để nhắm vào Bùi Chấp, mong níu kéo được trái tim của Tạ Ngưng.

Tạ Ngưng lạnh lùng nhìn cậu ta, Thẩm Diệp lập tức không dám nói tiếp, sợ chọc Tạ Ngưng không vui.

Thẩm Diệp không cam lòng nói: "Cậu ta có điểm nào hơn tớ chứ..."

Tạ Ngưng rất bất lực, cậu không hiểu tại sao sự việc lại thành ra thế này, Thẩm Diệp vốn lịch sự là thế, tại sao lại nói ra những lời khó nghe như vậy.

Cậu áy náy nhìn Bùi Chấp, Bùi Chấp cũng đang nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu xa. Hình như Bùi Chấp tức giận rồi.

【Vợ à, em nói gì đi chứ!】

Tạ Ngưng: "..."

Cậu nhìn Bùi Chấp: "Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ giải thích rõ với cậu. Cậu có thể giúp tôi đi mua một ly Americano đá được không? Cảm ơn cậu."

Đây là cơ hội tốt để lấy lòng, Thẩm Diệp cũng không muốn bỏ lỡ, cậu ta và Bùi Chấp đồng thời nhấc chân, tranh nhau đi mua cà phê cho Tạ Ngưng.

Bùi Chấp trực tiếp lướt qua Thẩm Diệp, sải bước đi, cánh tay va mạnh vào người Thẩm Diệp khi đi ngang qua.

Hắn có khung xương to lớn, vai rộng, sức lực lại càng không nhỏ.

Thẩm Diệp lập tức nhăn nhó, da thịt tê rần, xương vai như muốn nứt ra.

【 Ai nha, tôi không cố ý đâu, ai bảo cậu da mỏng thế, tôi nói thẳng, cậu đừng giận nhé?】

【Tức chết cậu luôn thì tốt, tránh xa vợ tôi ra.】

Tạ Ngưng nhất thời không biết nói gì.

Thẩm Diệp và Bùi Chấp là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Thẩm Diệp như bao sinh viên đại học khác, toát lên vẻ năng động và tràn đầy sức sống.

Còn Bùi Chấp thì cao ráo khác thường, ít nhất cũng phải mét chín, xương mày cao, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ, luôn toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn và cáu kỉnh khiến hắn trông càng thêm ngông cuồng.

Tạ Ngưng ban đầu chỉ muốn đuổi Bùi Chấp đi để nói chuyện rõ ràng, giờ đây nhìn hai ly Americano đá trên bàn, cộng thêm hai người đàn ông bên cạnh, cậu không khỏi đau đầu.

Bùi Chấp mang ly Americano đến trước mặt Tạ Ngưng: "Nếu hai người có việc thì cứ nói chuyện trước đi, tôi đợi ở bên cạnh."

Tạ Ngưng nhận lấy: "Cảm ơn."

Lúc rời đi, Bùi Chấp mang theo ly Americano mà Thẩm Diệp đã mua, bên cạnh vẫn còn chỗ trống.

Nhìn Tạ Ngưng và Thẩm Diệp đang ngồi đối diện nhau không xa, Bùi Chấp vô cảm uống một ngụm lớn Americano.

Khó uống thật.

...

Tạ Ngưng nhìn Thẩm Diệp đối diện, Thẩm Diệp liên tục xin lỗi cậu.

Tạ Ngưng: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi."

Người nên nhận được lời xin lỗi là Bùi Chấp.

Sắc mặt Thẩm Diệp cứng đờ, lập tức chuyển chủ đề: "Gần đây tôi đều đến phòng tập thể hình, cũng đăng ký huấn luyện viên cá nhân, huấn luyện viên nói tôi giữ dáng rất tốt..."

"Vậy thì tốt." Tạ Ngưng hỏi, "Còn chuyện gì nữa không?"

Thẩm Diệp tủi thân nói: "Giữa chúng ta cần phải khách sáo như vậy sao? Lâu như vậy rồi, tớ cứ nghĩ cậu sẽ hiểu được tâm ý của tớ..."

Tạ Ngưng im lặng lắng nghe Thẩm Diệp nói tiếp, gương mặt trắng nõn xinh đẹp dưới ánh nắng toát lên vẻ dịu dàng, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như băng, không một chút cảm xúc.

"Thứ tôi muốn chưa bao giờ là tiền."

Thẩm Diệp không biết Tạ Ngưng có biết tâm ý của mình hay không, cậu ta nghĩ, chắc là biết.

Chỉ là thái độ của Tạ Ngưng rất khó hiểu, có lẽ là tạm thời hài lòng với giá trị của cậu ta, có lẽ là tạm thời cần lợi dụng cậu ta, hoặc cũng có thể... Tạ Ngưng cũng có chút thích cậu ta?

Thẩm Diệp không nên vội vàng vạch trần lớp giấy mỏng này, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh kia, nhịp tim cậu ta không khỏi đập nhanh hơn, cảm xúc kìm nén bấy lâu như muốn vỡ òa trước mặt Tạ Ngưng, khao khát nhận được sự đáp lại của Tạ Ngưng.

Tạ Ngưng khẽ hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"

Thẩm Diệp nghiêm túc nói: "Ngưng, tớ thích cậu, tớ muốn ở bên cậu."

"Tớ biết điều này có thể hơi nhanh, cũng biết hiện tại cậu không muốn yêu đương... Nhưng chúng ta có thể thử không? Chỉ là thử thôi. Hoặc là, cậu có thể cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu không?"

"Thẩm Diệp."

Tạ Ngưng cắt ngang lời Thẩm Diệp, những ngón tay thon dài trắng nõn lặng lẽ đặt trên ly.

Thẩm Diệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tạ Ngưng, trong khoảng im lặng này, nhịp tim cậu ta như trải qua cú rơi tự do từ trên cao, gần như nghẹt thở.

Tạ Ngưng lại nói: "Chúng ta đừng liên lạc nữa."