Chương 2

Không phải tự nhiên mà con người ta buồn bã đi mượn rượu giải sầu còn bỏ tiền ra mua MB một đêm như vậy, chính là Trương Đông Hạo có nỗi buồn, không cần hắn nói ra Biện Tang cũng biết rõ, vì hắn đêm qua mỗi một câu đều nhắc tới tên của người nào đó nghe đến y phát bực.

Uổng cho gương mặt cực kỳ soái này lại cộng thêm gia đình có điều kiện lại chung tình đến hèn hạ như vậy, nói không chừng nếu hắn biểu hiện như một tên hư hỏng có lẽ y đã bị sa vào lưới tình rồi.

Trương Đông Hạo thức dậy, thấy người ngồi bên góc giường vừa lạ vừa quen, hắn đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau nhức, thở dài một hơi nhớ lại tới sự tình xảy ra đêm qua, hết cách tự cười mình xui xẻo, phiêu kỹ lại còn trúng ngay một tên MB mắc bệnh đu bám.

“Này!” Hắn lên tiếng gọi.

Biện Tang giật mình quay người suýt nữa ngã xuống giường, y âm thầm liếc hắn một cái sau đó cười thật tươi chờ đợi hắn ký chi phiếu.

Con người trông có vẻ nguy hiểm này thật ra lại quá ngốc, hắn còn không hiểu ý của y “Xong rồi thì đi, ở lại đây muốn cả đời đu bám lấy tôi à!”

Khóe miệng y giật giật, sắc mặt cũng biến đến thật khó coi, cố gắng giữ lại tao nhã không nhào tới cắn

cho hắn một phát đã là may mắn lắm rồi “Cái kia… Chi phiếu!”

Trương Đông Hạo nghiêng đầu “Tôi nhớ đêm qua tôi đã trả rồi mà!”

“TMD! Không có chữ ký có rút được tiền không!!!” y đứng phắt dậy nói lớn.

Hắn tức giận chau mày “Vô lễ! Cậu dám nói với tôi như vậy à!”

Cái tên lang băm ngông cuồng này, kỳ thực tức chết người ta mà đáng ghét đáng ghét đáng ghét, y kề sát mặt vào mặt hắn trợn mắt giận dữ “Vô lễ cái đầu cậu! Bạn nhỏ a, nể mặt cậu là khách hàng tôi mới gọi cậu là anh thôi đấy nhé! Thật ra hả…” y giơ lên 3 ngón tay “Nhỏ hơn tôi 3 tuổi!!!!”

Trương Đông Hạo có chút hoang mang “Sao cậu biết tuổi của tôi!” hắn chợt nhớ tới gì đó, vội sờ soạng quanh người “Ví của tôi đâu!!!!!”

Y ném chiếc ví da vào người hắn “Đúng ra tôi tính lấy tiền mặt rồi đi trước không phiền cậu, ai ngờ cái tên quê mùa này lại không biết dùng tiền mặt!!!! Một đống thẻ đáng ghét!”

Hắn cảm thấy mệt mỏi với con người này, muốn một đạp đạp y ra khỏi phòng, nhưng mà may mắn chút lương tâm còn lại chưa chạy mất. Trương Đông Hạo tùy tiện lấy một cây bút, ký lên tờ chi phiếu. Nét chữ uyển chuyển thanh thoát toát lên khí chất vương giả.

‘Dô Tiền ơi tiền

ơi ” hai mắt Biện Tang sáng rực giật lấy tờ giấy, chạy ra cửa, lúc đóng cửa lại rồi mới nhớ ra lập tức mở cửa phòng hừ mạnh một cái, nhìn hắn, chính chính thống thống mắng một câu “Bị MB như tôi khinh thường thì cậu cũng nên xem lại bản thân một chút đi nha!”

Trương Đông Hạo đứng hình thật lâu não bộ mới hoạt động trở lại, tên kia giúp hắn giải sầu… Không biết là nên vui hay nên bực mình mới phải. Bỏ đi, trước thiên mặc lại y phục về nhà đã.

“Tổng giám đốc, Mạc tiểu thư đã xuất cảnh rồi, ngài có muốn biết cô ấy đi đâu không?” Người của hắn gọi tới, Trương Đông Hạo thở dài lắc đầu “Không cần đâu…”

“Vậy…”

“Ân, nhưng nhớ cho người đi theo, quan tâm trông nom cô ấy hộ tôi!” hắn nhịn không được mà quan tâm tới người kia, mặc kệ cho cô một chút cũng không để hắn vào mắt, ngoài mặt nhận lời làm bạn gái hắn, bên trong lại thờ ơ lạnh nhạt, cùng với nam nhân khác cười cười nói nói mặc kệ cảm giác của hắn. Sự việc này cũng chỉ có thể làm hắn hết cách cười khổ.

Nữ nhân vốn dĩ tâm không hề dễ đoán, đó là chưa nói tới mỹ nữ tâm lại càng thâm sâu khó lường hơn, Trương Đông Hạo thở dài mở tủ quần áo chọn một bộ tây trang màu đen sang trọng, chiếc khuy vàng nguyên khối lấp lánh làm cho bộ trang phục thêm bắt mắt.

Bước xuống xe, trước cổng công ty người ra vào tấp nập, thời khắc nhìn thấy hắn ai nấy đứng lại trộm nhìn trầm trồ, nam nhân này thật xuất sắc, mấy cô gái trẻ còn không giấu được khát vọng câu được con rùa vàng.

Tầm 3h20 phút, điện thoại hắn vang lên tin báo, tài khoản trong ngân hàng của hắn bị trừ đi 20 vạn, Trương Đông Hạo nhìn màn hình hiển thị nhếch môi cười, đi rút tiền giữa trưa như vậy, nắng gắt chiếu vào không sợ bệnh thần kinh tái phát hay sao.

Hắn tiện tay gọi cho thư ký phân phó cho cô liên hệ ngân hàng thu thập thông tin của người vừa đem chi phiếu tới rút tiền ấy. Rất nhanh sau đó thông tin được chuyển fax đến tay hắn.

“Biện Tang? sinh ngày 31/12/1990?” hắc tuyến trên mặt hắn xuất hiện dày đặc … ‘Đây có gọi là ăn gian không? như vậy lại nói lớn hơn hắn 3 tuổi? Rõ ràng là có 1 tuổi thôi, vì hắn sinh ngày 2/1/1993′ thật sự trùng hợp mà, thôi bỏ đi, điều quan trọng hơn hết lúc này là… Sao hắn lại đi quan tâm mấy cái chuyện nhảm nhí này cơ chứ?

Đêm qua như vậy lẽ nào… Bệnh thần kinh có thể lây truyền qua đường *** sao!!!!!

Tặng cho mội người một cái định nghĩa mới (DÒNG CUỐI CHAP):v Lầy:))))