Hà Nại không biết qua bao lâu mới tỉnh lại, tay chân cậu bị trói chặt, cả người nằm rạp trên đất, cái tư thế này cực kì khó chịu, hơn nữa dây thừng trói quá chặt, tay đã tê rần. Cậu giãy giụa, dây thừng cũng không có chút dấu hiệu lỏng ra, chỉ có thể hi vọng tìm được cái gì đó sắt nhọn quanh đây để cắt dây.
Hà Nại vừa mới nghiêng người, nhìn thấy một đôi giày da láng bóng đi tới trước mặt mình, người kia một cước đá lên bụng Hà Nại "Thành thật chút, đừng lộn xộn."
Bởi vì người kia dùng sức rất lớn, Hà Nại thậm chí còn muốn nôn ra, cực kì đau đớn, bị bọn họ trói kiểu này, cậu không thể cuộn tròn lại bảo vệ bụng của mình. Cậu giương mắt nhìn, đây là người đàn ông cao to vạm vỡ, hai cánh tay rắn chắc nổi lên cơ bắp cuồn cuộn.
Gần đó lại có thêm một người đàn ông ngồi hút thuốc, không nhịn được liếc về phía này.
"Các người là ai? Bắt tôi làm cái gì?" Hà Nại hỏi.
"Bọn tao là ai mày không cần biết, ngoan ngoãn ở đây ngốc đi, tự nhiên sẽ thả mày ra." Người đàn ông cao to vạm vỡ nói, nhưng mà những lời này cậu mới không tin.
Hà Nại phí công nói: "Các người bắt lầm rồi, tôi đâu có quen biết mấy người!"
"Bớt nói nhảm đi, người bọn tao bắt là mày." Người đàn ông vạm vỡ lạnh nhạt nói.
Hà Nại mờ mịt không rõ, những tên này chắc chắn là người trong nghề, nhưng mà cậu đã sớm không còn liên quan tới mấy vụ này rồi mà, hơn nữa trước giờ có làm gì sai đâu, càng không có lí do chọc tới bọn họ, cậu lí trí nói: "Nếu các người thả tôi ra, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, tuyệt đối sẽ không nói với ai."
"Thả mày? Nằm mơ đi." Người đàn ông vạm vỡ kia nhấc chân đạp lên đầu Hà Nại, làm cho cậu lộ ra cái cổ yếu ớt, "Không nói cho người khác biết? Để coi cái mạng của mày đã."
Hà Nại khó khăn né đầu ra sau, tránh khỏi chân người kia, đề phòng nhìn hắn.
"Tao khuyên mày thu lại cái ánh mắt đó đi" Người đàn ông vạm vỡ khó chịu nói, "Nếu đại ca không dặn dò, tao đã bẻ gãy cổ mày."
"Đó là đại ca của các người?" Hà Nại liếc nhìn người đàn ông đang hút thuốc kia, khách sáo hỏi.
"Không phải, hắn là..." Người đàn ông vạm vỡ định khoe khoang mình và tên kia là tâm phúc của đại ca. Người đàn ông đang hút thuốc đột nhiên lên tiếng.
"Ồn chết, thằng này sao lại lắm lời như vậy, sao không tìm băng keo dán miệng nó lại?"
"Tao, tao đi tìm..." Người đàn ông vạm vỡ nói, nhìn xung quanh tìm băng keo.
Người đàn ông đang hút thuốc nhả điếu thuốc ra, miễn cưỡng nói: "Không cần tìm, nó còn nói, mày cứ đánh nó, đừng đánh chết là được."
"Vâng." Người đàn ông vạm vỡ vì lấy lòng người đàn ông hút thuốc, liền đá Hà Nại một cước.
Cước này vào ngực Hà Nại, cậu lập tức nghẹt thở, không dám lên tiếng nữa. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, người đàn ông hút thuốc rút thêm một điếu ra, người đàn ông vạm vỡ liền châm thuốc, rót nước.
Hà Nại tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai người kia, thầm nghĩ, hút đi, hút đi, hút chết mày, ma chết sớm.
Người đàn ông hút thuốc bỗng đem thuốc lá ấn vào gạt tàn, nói với người đàn ông vạm vỡ: "Ánh mắt của nó đúng là thấy ghét, đúng lúc rãnh rỗi, dạy dỗ nó một chút đi."
Người đàn ông vạm vỡ nghe lệnh, vừa đi tới vừa mắng: "Thằng nhóc thúi, hôm nay tao cho mày thấy bản lĩnh của đại gia đây."
Nói, hắn nắm cổ áo Hà Nại bạo lực quăng cậu xuống đất, ngồi xổm xuống muốn đánh Hà Nại mấy quyền.
"Dừng tay!!" Đột nhiên có người từ ngoài cửa vọt vào, một cước đá người đàn ông vạm vỡ ngã ra sau, vội vã ôm Hà Nại dậy.
Hà Nại nhìn, vội vàng la lên: "Tôn Hối, sao anh lại tới đây?!"
Tôn Hối còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông vạm vỡ đã tức giận bò dậy, giơ chân về phía bọn họ, Tôn Hối đem Hà Nại bảo vệ trong lòng. Người đàn ông vạm vỡ đá một cái, đá vào vết thương của Tôn Hối, mặt Tôn Hối lập tức trắng bệch, đau khổ ho khan, hơn nữa càng ho càng dữ dội, giống như muốn phun nội tạng ra ngoài.
"Tôn Hối!" Hà Nại không nhúc nhích được, dựa vào ngực Tôn Hối, thấy người đàn ông vạm vỡ lại muốn động thủ, cậu giãy dụa muốn đỡ thay Tôn Hối.
Cũng may lúc này Trần Hổ đã đi đến cửa, lên tiếng: "A Dương."
Người đàn ông vạm vỡ lập tức ngừng tay, nhanh chóng cúi đầu cung kính chào Trần Hổ. Còn người đàn ông hút thuốc cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Trần Hổ, chờ hắn hạ lệnh.
Tôn Hối vẫn ho liên tục, Hà Nại ở bên cạnh muốn điên rồi: "Tôn Hối, anh làm sao vậy? Các người đã làm gì với anh ấy?! Tại sao anh ấy lại ho như vậy?"
"Không, khụ khụ khục... Không sao, khụ khụ khục..." Tôn Hối vẫn ho, nói chuyện đứt quảng.
"Bọn tao có làm gì đâu, chắc là do tai nạn xe lần trước đi? Xương sườn bị gãy cũng không thể coi là chuyện nhỏ nha, sơ ý xíu là tái phát, có khi còn chết nữa." Trần Hổ đi tới trước mặt bọn họ, có chút hả hê nói.
"Tai nạn xe? Tai nạn xe gì?! Các người mau gọi bác sĩ a!" Hà Nại gầm với Trần Hổ.
"Bác sĩ, tên này không phải là bác sĩ à?" Trần Hổ ngồi trên ghế trước mắt bọn họ, gọi A Dương rót nước cho mình.
Trần Hổ trào phúng: "Đại bác sĩ Tôn, sao mày không tự khám cho mình? Cần phải đi bệnh viện hả, vậy tao đây đưa mày đi, nhưng mà chỉ sợ người bạn nhỏ này của mày sẽ nguy hiểm nha."
"Không sao, khụ khụ khụ..." Tôn Hối nỗ lực nhẫn nhịn, tuy là đỡ hơn một chút nhưng vẫn ho không ngừng.
"Tôn Hối, anh phải đến bệnh viện." Hà Nại gấp đến độ muốn khóc.
Tôn Hối hít sâu một hơi nhịn ho, ôm Hà Nại vào trong ngực, tỉ mỉ kiểm tra một chút, thấy cậu không bị thương mới yên lòng.
"Trần Hổ, khục..." Tôn Hối nhịn xuống một chút, mới nói tiếp: "Trần Hổ, đáp ứng tao, không được thương tổn em ấy."
"Được, tao đáp ứng." Trần Hổ hời hợt nói.
Tôn Hối cau mày: "Tại sao lại trói Hà Nại như vậy, làm cho em ấy chỉ có thể nằm dưới đất?"
"Được, đem tay chân nó trói riêng, để cho nó ngồi được thoải mái." Trần Hổ liếc mắt ra hiệu người bên cạnh.
Tay chân Hà Nại bị trói lại từng phần, rồi dùng một sợi dây trói lại ở giữa, lúc Trần Hổ ra lệnh, người kia lập tức cắt đứt sợi dây buộc lại ở giữa.
"Vậy được chưa? Người cũng đã gặp rồi, hoàn hảo không chút tổn hại nào. Bây giờ cùng tao tới chỗ lão già kia đi?"
Tôn Hối đem Hà Nại kiểm tra lại một lần, để cho cậu dựa vào anh, vừa xoa cổ tay cho cậu, vừa bất mãn nói: "Sao lại trói chặt quá vậy, lâu thêm chút nữa là coi như phế luôn rồi, nới lỏng ra chút."
"Tôn Hối, mày đừng có quá chớn" Trần Hổ có chút mất kiên nhẫn, "Mày mau giải quyết xong vấn đề cho tao, rồi đem người trong lòng của mày cút khỏi đây. Chỉ cần giải quyết nhanh lẹ, tay chân nó cũng không phế được."
Những lời này vừa nói xong, ngoại trừ Hà Nại thì ai ở đây cũng biết đây là nói nhảm, gϊếŧ chết lão già kia còn chưa tính, Tôn Hối lại còn biết quá nhiều chuyện. Có điều sau khi lão già chết, Trần Hổ sẽ kế nhiệm, nhất định ở trước mặt mọi người gϊếŧ Tôn Hối, có thể xem là "Thay lão đầu báo thù".
Trần Hổ đứng lên đi ra ngoài, không cần lên tiếng cũng có người đi tới kéo Tôn Hối dậy, Hà Nại gấp đến độ cắn tay người đó một cái. Người kia đau muốn rơi nước mắt vội rút tay về, nhìn bàn tay mình máu đầm đìa, lập tức thở phì phò muốn đánh Hà Nại.
"Không được chạm vào em ấy." Tôn Hối lập tức ngăn người kia lại, nói với Trần Hổ: "Tao muốn nói lời tạm biết với em ấy, chuyện kia thành công, mày phải lập tức thả em ấy ra. Nếu ngày mai bạn tao không thấy em ấy trở về, chứng cứ phạm tội của tụi bây sẽ được đưa cho đội hình sự. Lúc đó cho dù mày kế nhiệm chỗ của lão già, mày cũng không đảm đương nổi."
Trần Hổ vẻ mặt hung ác, cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn tao sẽ thả nó, mày lấy gì đảm bảo bạn của mày không bán đứng bọn tao."
"Mày cũng gặp y rồi, y hiểu quy tắc." Tôn Hối trầm giọng nói.
Trần Hổ híp mắt, cái người tên Tô Học kia năm đó thật sự là nương tay, đúng là người hiểu quy tắc. Trần Hổ gật đầu, bước hai bước tới cạnh Hà Nại và Tôn Hối: "Vậy cũng được, mày đừng hòng giở trò, bọn tao không để hai tụi mày ở riêng, có gì muốn nói thì nói trước mặt tụi tao đi."
"Không sao." Tôn Hối gật đầu, ôm Hà Nại một cái thật chặt, "Em phải bảo trọng."
Hà Nại vừa nghe liền cuống lên, cậu giãy dụa muốn Tôn Hối buông mình ra: "Tôn Hối anh đừng làm chuyện điên rồ a!"
"Hà Nại, xin lỗi" Tôn Hối buông lỏng tay nhưng không để Hà Nại rời khỏi ngực mình, anh nhìn Hà Nại, thâm tình nói: "Anh yêu em."
Nói xong, không chờ Hà Nại mở miệng, Tôn Hối đã cúi đầu hôn cậu thật sâu.
Hà Nại đột nhiên có chút tức giận, lúc này là lúc nào, còn ở trước mặt nhiều người như vậy! Nhưng Hà Nại cũng không phản kháng, cảm nhận được Tôn Hối đưa lưỡi vào, cậu duỗi lưỡi cùng Tôn Hối quấn lấy nhau. Bây giờ mới là chính thức hôn a.
Trong phòng ước chừng mười người, không phải ai cũng biết quan hệ của Tôn Hối và Hà Nại, hơn nữa nhìn thấy hai người hành động to gan như vậy, thì hơi khó thích ứng. Còn Trần Hổ lại nổi lên tò mò, Tôn Hối đối với em gái mỹ nhân của hắn không thích, lại thích một thằng con trai tướng mạo bình thường như vậy, chẳng lẽ đàn ông có mùi vị hơn...
Tôn Hối hôn nửa ngày mới thả Hà Nại, Hà Nại mặt đầy nghi hoặc nhìn anh, Tôn Hối cười cười an ủi, ánh mắt ôn nhu thâm tình như muốn đem cậu hòa tan. Nhưng rất nhanh, Tôn Hối giúp đã giúp cậu ngồi dựa vào tường.
"Tự chăm sóc tốt cho mình." Tôn Hối nói xong, đứng lên dậy đi ra cửa không quay đầu lại, người xung quanh cũng nhanh chóng đi theo.
Hà Nại đột nhiên tỉnh ngộ nhảy dựng lên, nhưng tay chân bị trói quá lâu, bao nhiêu sức lực đều mất hết, cậu ngồi lại xuống đất, hướng Tôn Hối hét: "Đừng đi! Tôn Hối! Tôn Hối, em cũng yêu anh! Anh đừng đi..."
Nghe được câu này, Tôn Hối dừng chân, quay đầu lại, mặt đầy hạnh phúc cười với Hà Nại, cười đến hai mắt đều cong, nhưng cũng không chút do dự đi cùng bọn người kia.
Trong phòng chỉ còn lại nam nhân hút thuốc lúc nãy, Hà Nại ngã trên mặt đất, Tôn Hối nhất định sẽ gặp nguy hiểm, rất có thể một đi không trở lại. Hà Nại tim đau như cắt, nước mắt vô dụng liền rơi ra.