Vào phòng ăn, Từ Hâm chợt nhớ tới lời Tô Học, lo lắng hỏi y: "Anh gặp chuyện gì phiền toái à? Có nghiêm trọng không?"
Tô Học cúi đầu hôn trán hắn một cái, an ủi: "Không sao, chỉ là một chút rắc rối."
"Đừng có gạt em, rốt cuộc là chuyện gì?" Từ Hâm đẩy đầu Tô Học ra.
"Thật là không có gì, chỉ là một vấn đề nhỏ. Em xem, tôi không thể bỏ việc, không thể không ăn cơm, lại càng không muốn tiếp tục giả gái. Nên tôi định nghiên cứu ra một loại thuốc gây ảo giác, sau đó bỏ vào cơm của mọi người, sửa lại cái phần kí ức nữ kia thành nam." Tô Học vui cười hớn hở nói.
"Đồ quỷ nhà anh." Từ Hâm lườm một cái, vừa nghe là biết Tô Học đang gạt hắn, bất quá hôm nay tâm trạng rất tốt, cũng lười tính toán với y, "Nếu anh thực sự không muốn làm biếи ŧɦái nữa, sao không trực tiếp nói thẳng. Này còn đáng tin hơn cái anh vừa nói."
"Đúng, Hanny nói rất có lý!" Tô Học đồng tình vỗ tay một cái, Từ Hâm nghe y gọi mình "Hanny" mặt liền đỏ lên, quay đầu đi tới chỗ Hà Nại.
Tô Học cười cười, cũng vội vàng đi theo, nói thật, muốn có bao nhiêu phiền phức thì có bấy nhiêu. Lúc trước khi còn là "Tô Tuyết", Tô Học cảm thấy ngoại trừ ra ngoài chơi đùa gây họa, thì mấy cái phiền phức này cũng chẳng tính là gì. Lần này chỉ là phiền toái nhỏ, trừ khi đầu óc có vấn đề, thì Từ Chấn Thiên nhất định sẽ không tham gia; nhưng mà ngẫm lại, cũng không có gì là khó giải quyết, chỉ sợ gia gia phát hiện, y xử lí không tốt, chắc y phải đem Từ Hâm ra nước ngoài trốn giống ba mẹ mình.
Nghĩ tới cái sinh hoạt tị nạn khốn khổ kia, Tô Học run lên, vẫn là để sau đi, nghĩ lại, Từ Hâm tốt hơn là nên dọn đến ở cùng y.
Hà Nại nhìn thấy hai người họ đi vào, nghiêng đầu nhìn tiếp phía sau, mãi đến khi nghe Từ Hâm nói Từ Mỹ Sa đã đi rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy là không có Từ Mỹ Sa, cậu cũng không thể hỏi chuyện của Tôn Hối, Từ Hâm cũng đang ở đây, Hà Nại lại càng khó lên tiếng.
Hà Nại vốn định chờ Tô Học đưa Từ Hâm về, rồi trở về cao ốc mới hỏi Tô Học, hoặc là để ngày khác hẳn hỏi. Trong lúc ăn cơm, Từ Hâm cùng Tô Học cười cười nói nói, cùng Hà Nại tán gẫu nhưng cậu lại ngẩn người không nghe, cuối cùng Hà Nại dành trả tiền, nhưng sau đó lại tiếp tục ngẩn người, Tô Học phát hiện Hà Nại hôm nay trầm mặc hơn bình thường, liền hỏi trước: "Hà Nại, Hà Nại, có phải gặp chuyện gì không?"
Tô Học hỏi đến tận mấy lần Hà Nại mới giật mình hoàn hồn, vội vàng nói: "Không, không có gì..."
"Đến, mỗi ngày cậu đều mang vẻ mặt ‘muốn hỏi’, tôi đặc biệt chờ cậu mấy ngày nay, cậu không khó chịu nhưng tôi lại khó chịu thay cậu. Ở đây không có người ngoài, cậu nói thẳng đi. Có phải muốn tôi giúp gì hay không?" Tô Học sảng khoái nói.
"Không phải" Hà Nại nín mấy ngày nay, càng ngày càng nôn nóng, cũng gần như cực hạn, rốt cục cũng không nhịn được hỏi: "Tôn Hối có người yêu rồi?" (ý em nó hỏi anh Hối có phải là yêu người khác rồi không)
Hà Nại vừa nói, hai người ngồi đối diện sửng sốt vài giây, nhìn mặt Hà Nại bi thảm như vậy còn tưởng là chuyện gì to tát, ai ngờ lại hỏi một câu thiếu dinh dưỡng như vậy.
Hà Nại nhìn hai người kia im lặng, nhất thời cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có cậu là đần độn không biết, còn muốn chờ Tôn Hối hồi tâm chuyển ý.
"Tôi biết, tôi biết!" Hà Nại mãnh liệt cúi đầu vò vò tóc của mình, móng tay dùng sức có chút đau, cậu không dám ngẩng đầu, chỉ sợ vừa ngước lên nước mắt không kềm được liền trào ra.
"Tôn Hối không phải là yêu cậu sao?" Tô Học cùng Từ Hâm có chút khó hiểu hỏi.
Hà Nại có chút bi thương: "Không phải... Chắc chắn không phải tôi a..."
"A?" Từ Hâm bị làm cho hồ đồ rồi, "Không phải? Tôn Hối thay lòng đổi dạ?!"
"... Tôi không biết." Hà Nại đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn nghẹn, trong lòng cậu tuy cũng có loại dự cảm này, nhưng khi nghe người khác nói cậu lại ẩn ẩn có chút tuyệt vọng.
Kỳ thực Tôn Hối không tính là thay lòng đổi dạ, trước giờ Tôn Hối chỉ thương hại cậu thôi, đúng không? Cậu không học thức, không bối cảnh, nhà nghèo lại không có năng lực, cả đời chỉ có thể ở tận cùng đáy xã hội, Tôn Hối làm sao lại để ý đến cậu được, Tôn Hối tốt như vậy, chẳng qua chỉ là thương hại cậu thôi...
Hà Nại chà chà hai mắt, thật khó coi, lớn như vậy rồi mà còn khóc, hơn nữa còn là trước mặt người khác.
"Đừng, đừng khóc, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Từ Hâm luống cuống tay chân đưa khăn giấy tới.
"Tôi không có khóc." Hà Nại hít sâu một hơi, đem khổ sở đang trào dâng ép xuống đáy lòng, ngẩng đầu nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tô Học nghĩ đến chuyện của Tôn Hối, trầm giọng đáp: "Cậu đừng suy nghĩ lung tung, Tôn Hối chỉ yêu một mình cậu, tên nhóc đó đầu óc có vấn đề, từ một việc đơn giản cũng bị nói thành cái mê cung. Tôi nói, nếu tên đó không thích cậu, chắc chắn sẽ nói ra. Cậu thấy cậu ta có nói cái gì chưa, hơn nữa tên đó đang mệt chết rồi, vậy mà vẫn gọi cho tôi, nhắc tôi nhớ kiểm tra xem cậu đã ăn cơm hay chưa."
Tô Học nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Từ Hâm vẫn luôn cảm thấy y đang che giấu cái gì đó, hắn liếc Tô Học một cái, quay đầu hỏi Hà Nại: "Tôn Hối cuối cùng đã làm cái gì?"
Hà Nại cắn răng, thẳng thắng đem việc Tôn Hối nhận được một cuộc điện thoại liền một mạch chạy ra ngoài kể lại. Lúc Hà Nại nói xong, vẻ mặt Tô Học thì xoắn xuýt bất định, còn Từ Hâm lại làm như tỉnh ngộ.
"Tôi biết rồi!" Từ Hâm khoát tay nói, "Hai người đã lâu rồi không có làm đúng không, ai cũng là đàn ông, loại nhu cầu này bọn tôi hiểu mà. Nhưng mà Tôn Hối nhà cậu, không những không làm cậu, mà còn chạy ra ngoài, bởi vậy cậu mới cảm thấy anh ta có người mới, đúng chứ?"
Hà Nại trợn trắng hai mắt, Từ Hâm ở đâu nghe được là bọn họ không có làm! Cậu làm gì có nhắc tới cái vấn đề này!!
"Nhìn cái mặt oán phụ của cậu kìa, tôi đã nói rồi, chuyện như vậy cậu phải chủ động!" Từ Hâm vẻ mặt thành thật "Cậu là số 0 đi? Cái bọn số 1 kia muốn thì đè chúng ta ra làm, không muốn thì lăn ra ngủ, không hề để ý cảm giác của chúng ta!"
Hà Nại chợt nhớ tới lần
trước chạy vào nhà Tô Học thấy một màn không nên xem kia, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng như tôm luộc, nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe.
"Tôn Hối nhà cậu tính tình lãnh cảm, anh ta học y, đã vậy còn là bác sĩ khoa ngoại " Từ Hâm càng nói càng hăng hái, "Tôi nghe nói đa số bác sĩ ngoại khoa đều bị lãnh cảm, bởi vậy nếu gặp những tình huống như vầy cậu phải chủ động mới được!"
Thấy Từ Hâm bắt đầu nói linh tinh, hơn nữa mình chưa gì cũng bị dính đạn, Tô Học nắm lấy mặt Từ Hâm kéo sang hai bên: "Nói bậy, Hà Nại cậu đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Tôn Hối không có gì đâu, hơn nữa tôi dám cam đoan là cậu ta yêu cậu nhất. Nhưng mà thật ra cậu cũng nên chủ động một chút, hảo hảo nói chuyện với cậu ta. Tên đó đang gặp phiền phức, cũng đang rất buồn bực, hai người các cậu cùng nhau nói ra là ổn rồi."
"Ừm." Hà Nại nghiêm túc gật đầu, nhưng mà nên nói thế nào với Tôn Hối đây, nhân lúc anh ấy chưa về, phải chuẩn bị một chút.
"Được rồi, tôi đi lấy xe, hai người ra cửa chờ." Tô Học lúc này mới buông tha cho mặt của Từ Hâm, mạnh mẽ lườm hắn một cái
Từ Hâm thấy mặt mình được tự do, che thật kín, oán hận nói: "Đau chết luôn."
Tô Học không nói thêm câu nào liền đi, Từ Hâm cùng Hà Nại chậm rãi đi ra cửa. Một bên chờ Tô Học, Từ Hâm đến bên cạnh Hà Nại, nhỏ giọng nói: "Tôi nói rồi, lần sau lúc hai người làm, cậu cũng đừng quá thụ động, cậu phải khen anh ta vài câu, hơn nữa phải chủ động giúp anh ta vuốt vuốt, tên đó chắc chắn sẽ cao hứng mà hầu hạ cậu thật tốt."
Hà Nại không nghĩ tới Từ Hâm lại cùng cậu nói những chuyện xấu hổ như vậy, mặt lập tức nóng bừng, nhưng mà cậu cũng cảm thấy mình có hơi ngu dốt, Từ Hâm là tiền bối, dù sao người ta cũng truyền đạt kinh nghiệm cho mình, cậu nhanh chóng ghi nhớ trong lòng, lắp bắp nói nhỏ: "Làm, cái kia, tôi cảm thấy rất đau, mấy cái khác cũng không có để ý."
Từ Hâm nhíu mày quỷ dị nhìn một chút Hà Nại, bỗng nhiên bật cười: "Tôi cứ nghĩ chỉ có mình cậu là người mới, ai ngờ Tôn Hối nhà cậu cũng là người mới nốt."
Từ Hâm nói vậy hình như là chê Tôn Hối, Hà Nại có chút luống cuống, có phải cậu nói nhầm cái gì không nên nói rồi không, làm liên lụy Tôn Hối.
Từ Hâm liền kề sát mặt Hà Nại, thấp giọng nói: "Cậu cảm thấy đau là bởi vì hai người chưa tìm đúng chỗ, lúc mới vào tất nhiên là đau muốn chết, nhưng mà, chỉ cần tìm được điểm nhạy cảm, cứ ma sát nơi đó, từ từ sẽ cảm thấy cực kì thoải mái."
Mấy chuyện như vậy nói thẳng ra làm cho người ta thật xấu hổ mà, Hà Nại lỗ tai đang kề sát miệng Từ Hâm bắt đầu nóng rực, "Thì, thì ra là như vậy..."
"Lúc bị đâm, điểm nhạy cảm ở chỗ nào cậu phải biết." Từ Hâm hồn nhiên làm ra vẻ người từng trải, "Biết làm sao để tìm không?"
Hà Nại ngây ngốc lắc đầu một cái, hình ảnh mình làm cùng Tôn Hối hiện ra trước mắt, liền tò mò hỏi: "Tìm như thế nào?"
Từ Hâm đắc ý cười cười, ở bên tai Hà Nại tỉ mỉ kể từng chút, Hà Nại thỉnh thoảng lại gật đầu, mặt ngày càng nóng, tới nổi có thể đập trứng lên đó làm trứng ốp lết.
Khi Tô Học lái xe tới, nhìn thấy cái cảnh này, ho khan một cái, tàn bạo trừng Từ Hâm, hai mắt như muốn bốc hỏa. Từ Hâm sợ tới nổi rụt đầu lại, le lưỡi một cái, chạy tới muốn hôn hôn lấy lòng y, Tô Học không chút nào cảm kích quay đầu vào trong xe.
Từ Hâm ngoắc tay với Hà Nại ý bảo cậu lên xe, còn mình nhanh chóng chạy đến chỗ phó lái, nở một nụ cười ngọt ngào với Tô Học, Tô Học chỉ ừ một cái nặng nề.
Hà Nại ngồi ngồi phía sau, mặt nóng đến khó chịu, lấy tay vỗ vỗ mặt để hạ bớt nhiệt. Nhưng vừa nghĩ tới cái bọn họ vừa mới thảo luận, đặc biệt Từ Hâm còn dạy cậu biện pháp mê hoặc Tôn Hối, cậu liền cảm thấy cả người như bị đun sôi, lỗ tai cũng muốn xì khói.
Ba người tạm biệt nhau ở đại sảnh, Hà Nại đi bên trái, Tô Học cùng Từ Hâm đi bên phải.
Từ Hâm nháy mắt với Hà Nại mấy cái, mờ ám nói: "Chờ Tôn Hối trở về, đừng quên cái chiêu kia nha!"
Hà Nại đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu. Mới vừa móc chìa khóa ra liền thấy bên trong mắt mèo phát ra ánh sáng, Tôn Hối đã về!
Hà Nại trong lòng nhảy cẫng hoan hô, lại nghĩ tới "Chiêu kia", đột nhiên hạ quyết tâm, mở cửa vui mừng vọt vào.
Mà bên kia, Tô Học đóng cửa lại, hai tay khoanh trước ngực, hỏi tội người nào đó: "Bác sĩ khoa ngoại đều lãnh cảm, hừ?"
"Em, em nói ‘Đa số’ mà! Hơn nữa chỉ là nghe nói! Trong này tuyệt đối, tuyệt đối không bao gồm anh! Em có thể làm chứng! Ha ha ha..." Từ Hâm vô lực cười, từng bước từng bước lùi về sau.