"Này? Chuyện gì?" Tô Học bắt máy cáu. Không biết đối phương nói cái gì, Tô Học chỉ hừ một tiếng, bất cần nói: "Không biết”.
... Không đi.
... Ai cmn thèm thù dai!
... Không đi, không rãnh.
... Sớm nói thì sao, tháng sau ta cũng không rãnh.
... Ai?
... Mi CMN mới là con dạ xoa cái! Tiểu Khiết của mi mới là con dạ xoa cái! Không! Phải là con tinh tinh dạ xoa cái!!"
Tô Học càng nói càng nổi nóng, câu cuối cùng này tám chín phần là nhạo mạ Phương Luân, hai người cách điện thoại làm ầm ĩ, hơn nữa càng chửi càng ác độc, càng nói càng khó nghe.
Đây là lần thứ hai Hà Nại thấy Tô Học phát hỏa, nói chung thì Hà Nại cảm giác Tô Học rất kì quái nhưng lại là một người tốt, tính tình không tệ, bất quá cú điện thoại này làm cho Hà Nại nhớ về cái ngày gặp phải đám lưu manh của mấy năm về trước.
Tô Học càng ngày càng hung ác, lời lẽ vừa khó nghe lại vừa chọc giận người khác, hơn nữa câu này phun ra thì câu kế lập tức giáng xuống, dùng từ cũng đặc biệt đáng sợ, Hà Nại bị hù cho cứng người, cằm cũng muốn rớt xuống sàn nhà luôn rồi.
Cuối cùng Tô Học trực tiếp cúp máy, đem điện thoại di động trong tay ném đi, vẫn còn khó chịu nói: "Mẹ nó, một ngàn người thì cưỡi trym của một vạn người, dùng sεメtoy làm gì cho mắc công, sao không dùng dao đâm cho đã đi. Hôm đó đem ông đây ra chế giễu, ông đây tìm người..."
Hà Nại không dám nói câu nào, trợn to mắt nhìn Tô Học. Cứ như vậy một hồi, Tô Học triệt để mất hết hình tượng. Có chút nào giống với bác sĩ của bệnh viện lớn chứ, giống một tên lưu manh trong băng đảng nào đó thì đúng hơn...
Tô Học chợt nhớ tới trước mặt mình là Hà Nại, lập tức im bặt, câu cuối cùng đành nghẹn ngào nuốt xuống, cười gượng vài tiếng chuyển đề tài, giải thích: "Khụ, tôi nói bậy thôi, tức giận đến bùng nổ, nói không biết lựa lời. Cậu đừng để ý a, chuyện tôi nói rất là bình thường mà, với lại tôi là một người chính chính phái phái bình thường!"
"Ừm." Hà Nại vội vàng gật đầu đáp. Câu cuối cậu có chút không tin, Tô Học từ trước tám phần là sa đọa, những câu kia đâu phải người bình thường nào cũng nói được. Chả trách Phương Luân nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ dai như vậy, còn cùng Tôn Hối cáo trạng, cáo trạng nhưng lại không nói ra được lí do.
"Leng keng" chuông cửa vang lên, thức ăn rốt cuộc cũng được đưa tới, Tô Học có chút lúng túng đi mở cửa.
Lúc ăn cơm, Hà Nại vẫn lén lút đánh giá Tô Học, càng cảm thấy Tô Học bất khả tư nghị
(không tin nổi).Tướng mạo Tô Học có chút thanh tú, nhưng cũng không nữ tính hóa, nhưng lúc y giả làm phụ nữ thì không có ai nhận ra. Kì quái hơn là bây giờ nhìn lại thì y thực sự rất đàn ông, sao Tô Học lại đi giả nữ chứ, hơn nữa còn giả nữ khi đi làm... Liệu không phải từ nhỏ Tô Học đã cải trang thành còn gái rồi đó chứ...
Đối với việc này, Tô Học chỉ trả lời: "Cút, gia luôn MAN, luôn là hình tượng đàn ông!"
Lúc TV truyền đến chương trình quảng cáo bán tóc giả, khí thế của Tô Học lập tức giảm hơn phân nữa. Nhìn Tô Học, Hà Nại cũng không quá tò mò vì sao Tô Học lại phải giả nữ, nên cậu vẫn là không hỏi.
Hai người bỗng nhiên trở nên trầm mặc, chỉ lo ăn không nói tiếng nào, Hà Nại vốn không biết nói gì nên cảm thấy rất bình thường, còn Tô Học thì không nén được tức giận, chủ động nói cho cậu nghe.
Thì ra Phương Luân gọi điện đến thông báo cho Tô Học tháng sau y kết hôn cùng bạn gái Tiểu Khiết của y, muốn mời Tô Học làm phụ rể cho y. Tô Học không muốn, y liền ương nghạnh, sống chết muốn Tô Học đáp ứng. Nhưng là Tô Học cũng bướng bĩnh cứng đầu không đồng ý, Phương Luân cũng chỉ có thể bỏ qua.
Sau đó Phương Luân đột nhiên nhắc tới ‘Người phụ nữ kia’ trong nhà Tô Học, Phương Luân liền gặp phải bi kịch, cả người Tô Học đang khó chịu, cơn bạo phát lập tức online, kết quả Phương Luân không biết Tô Học là ‘người phụ nữa kia’, liền thẳng thắng nói xấu, trực tiếp châm ngòi pháo của Tô Học.
Tô Học vốn rất chán ghét cái cô gái tên Tiểu Khiết kia, mà Tô Học cũng không ưa gì Phương Luân, cho nên mới tà ác nghĩ nếu Phương Luân cưới nữ nhân kia, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Bất quá từ lời nói của Tô Học, Hà Nại cảm nhận được Tô Học còn ghét cái người tên ‘Tiểu Khiết’ hơn cả Phương Luân, thậm chí còn phảng phất mùi vị hận thấu xương. Nhưng Tô Học ngay cả một câu hoàn chỉnh nói tới cô ta cũng không có, chỉ cần nhắc tới thì nghiến răng nghiến lợi. Còn đối với Phương Luân, Tô Học không hề che giấu mà xem thường y.
Thành tích thi vào đại học của Phương Luân rất kém, nhưng dựa vào quan hệ của ba y mới vào được trường đại học, Phương Luân không học chung ngành với bọn họ, y học kinh tế. Ký túc xá trong trường khá căng thẳng, cho nên mới có kiểu kí túc xá hỗn hợp, trùng hợp bọn họ bị chia vào cùng một ký túc xá, liền trở thành bạn cùng phòng.
Lúc đầu, Tôn Hối quả thật có chút yêu thích Phương Luân, bất quá Phương Luân là nam, dựa theo lời khuyên của Tô Học, Tôn Hối rất nhanh liền bỏ qua. Hồi đó Tôn Hối rất tốt với Phương Luân, làm cho Phương Luân bị chiều hư, dưỡng thành thói xấu, có chuyện gì cũng đi tìm Tôn Hối. Thường nhờ tôn Hối mang cơm, mang nước, nhờ Tôn Hối thay y đi học, ngã bệnh thì muốn Tôn Hối chăm sóc, sau đó theo đuổi bạn gái cũng nhờ Tôn Hối nghĩ cách.
Cuối cùng Tô Học nhịn không được, không cho Tôn Hối giúp Phương Luân nữa, nhưng Tôn Hối nói không sao.
Tôn Hối cứ như vậy bị Phương Luân dằn vặt, giúp y làm cái này làm cái kia, làm Tô Học tức tới nghiến răng. Bất quá bị Tô Học mỗi ngày mắng xối xả, Phương Luân coi như là thu liễm không ít.
Tô Học chỉ sợ Tôn Hối bị thiệt thòi, cho nên mỗi ngày đều vây quanh Tôn Hối, không cho Tôn Hối làm cái này không cho làm cái kia. Kết quả một thời gian dài không ai dám tới gần Tôn Hối, không chỉ có bạn gái của Tôn Hối chia tay anh, hơn nữa trong trường còn truyền ra tin đồn Tô Học là gay. Tuy Tô Học không quan tâm tới những tin đồn đó, nhưng không nghĩ tới Tô Học lại phát hiện ra hình như mình đã bị bẻ cong...
Tô Học đối việc này cực kì căm giận, nắm lấy tay Hà Nại, hận thù nói: "Mẹ nó, tôi không thể quay về chính đạo đều là do Tôn Hối làm hại!! Nhớ năm đó, nữ sinh trong trường đều gửi thư tình cho tôi, muốn cùng tôi ra ngoài ở chung, tôi nhận được chỉ đem đi sưởi ấm. Tuy trong đó có xen lẫn vài cái của nam sinh, bất quá đại đa số vẫn là nữ sinh nha!"
"Ha ha." Hà Nại đang định dọn dẹp xong rồi tạm biệt thì bị Tô Học kéo tay sợ hết hồn, không biết có thể nói gì, chỉ có ngốc cười rộ lên.
"Cười ngu gì đó, là thật! Không tin thì cậu đi hỏi Tôn Hối đi!" Tô Học thở dài, "Bất quá sau này thư tình chỉ có nam sinh đưa. Tôi thiệt không hiểu, tại sao bọn họ không phát hiện ra Tôn Hối cũng là gay chứ?"
"Ha ha..." Hà Nại không biết trả lời thế nào, chỉ có thể tiếp tục cười khúc khích.
Tô Học no nê ợ một tiếng tiếp tục nói về Tôn Hối, cánh tay Hà Nại cũng được giải thoát, Hà Nại đem thức ăn còn dư ném vào thùng rác. Quá khứ của Tôn Hối và Phương Luân, Hà Nại rất không muốn nghe, nhưng Tô Học cứ nói liên tục, cậu không tìm được cơ hội nói tạm biệt, chỉ đành ngồi xuống ghế sô pha.
Lại nói, khi Phương Luân tốt nghiệp đại học, lão ba của y liền sắp xếp cho y một công việc rất tốt. Còn Tôn Hối và Tô Học thì theo ngành y lí tưởng to lớn, nên ở lại trường tiếp tục phấn đấu học tập.
Tô Học vốn cho là người này đi rồi thì Tôn Hối được giải phóng. Nhưng ai ngờ công ty của y lại cách trường của Tô Học và Tôn Hối rất gần, y thường xuyên đến tìm Tôn Hối, còn nhờ Tô Hối giúp đỡ.
Sau đó không biết làm thế nào Phương Luân lại dụ dỗ được bạn gái của Tôn Hối, Tiểu Khiết.
Ả ta bề ngoài thì ngụy trang thuần khiết vô tội tới mức không chút tì vết, cái gì cũng vờ như không hiểu. Ai ngờ ả lại là thâm tàng bất lộ, sau đó lại một tiếng vang kinh người. Suýt chút nữa thì cưỡиɠ ɠiαи Tôn Hối, may là Tôn Hối học y, phản ứng nhanh nên mới chạy thoát được.
Thế là hôm sau ả Tiểu Khiết kia xem như không có gì xuất hiện cùng Phương Luân, Phương Luân ngu đần không biết gì cả, bị ả mê hoặc đầu óc điên đảo. Phương Luân trăm phần trăm tin tưởng ả ta, cho nên Tôn Hối không muốn nói, cả Tô Học cũng thế.
Tô Học nói đến đây đôi mắt bỗng nhiên sắc bén, tàn bạo không biết trong đầu y đang nghĩ gì, đến tận khi Hà Nại gọi thì Tô Học mới giật mình hồi thần.
Hà Nại vốn nghĩ Tô Học sẽ nói ra cái bí mật động trời nào đó, ai ngờ y lại biến đổi 360 độ, hời hợt nói: "Sau đó công việc của Tôn Hối không thuận lợi, vì vậy liền chuyển ra ngoại thành."
Biến đối quá mức đột ngột, hoàn toàn là qua loa lấy lệ. Hiếu kì của Hà Nại bị dâng lên, cuối cùng là bị Tô Học ác độc đạp xuống một cái.
Cái loại hiếu kỳ này, càng không nói thì người ta lại càng muốn biết, giống như trong đầu sẽ tưởng tượng ra một cái gì đó tiếp theo.
Tâm lí Hà Nại bắt đầu tò mò, hỏi tới: "Công việc không thuận lợi? Còn cái cô Tiểu Khiết kia thì sao?"
"Ha ha ha, sẽ làm sao chứ." Tô Học chột dạ cười, "Hơn nữa, quan hệ của Phương Luân và Tôn Hối rất tốt, lão ba của cậu ta rất chăm sóc Tôn Hối đấy. Tôn Hối lần này trở về bị Phương gia biết được, thế có bị mời đi ăn cơm không?"
"Có." Hà Nại buồn buồn nói.
"Ha, tôi đã nói rồi mà." Tô Học liền nắm lấy cơ hội, nói sang chuyện khác, "Phương Luân nhất định sẽ giới thiệu công việc cho Tôn Hối, ha ha, lần này tôi xuống tay trước, công việc của Tôn Hối là do tôi giới thiệu đó!!"
Hà Nại cười cười, Tô Học thực sự là người tốt, giúp được người khác mà lại cao hứng đắc ý như thế. Cậu thuận miệng hỏi: "Lão ba của Phương Luân là ai thế, sao lại thần thông quảng đại như vậy?"
"Hừ, có cái gì tốt đâu. Chỉ là quen biết nhiều một chút, nói chuyện thì biết tìm ra trọng điểm thôi." Tô Học khinh thường nói, nói xong lại bổ sung một câu: "Hình như tên là Phương Bảo Thượng, có nghe qua chưa? Ở chỗ chúng ta có ít người tên như vậy nha."
Lúc Hà Nại nghe thấy cái tên kia thì như ngũ lôi oanh đỉnh
(sét đánh ngay trên đầu),sao lại là ông ta? Trên đời này họ Phương nhiều như vậy, tại sao Phương Luân lại là con trai của ông ta?! Kia Phương Luân... không lẽ Phương Luân chính là ca ca mà mình đã gặp mặt một lần...?!
"Mày là đồ con hoang từ đâu chui ra thế! Đây là ba ba tao, không phải ba ba của mày!"
"Ba ba, cậu ta là ai..."
"Ba ba, nó là ai? Sao nó lại gọi ba ba là ba ba?!"
"Ba..."
"Đứa nhỏ này thật là, sao lại đi lung tung gọi bậy thế này, đúng là không có gia giáo! Con trai, chúng ta đi."
"Ừm!" đứa trẻ kia quay đầu hướng Tiểu Hà Nại đáng thương làm mặt quỷ, "Hừ!"
Tiểu Hà Nại cứ như vậy đứng nhìn chằm chằm thằng nhóc ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề kéo tay ba ba mình đi, mà người đàn ông kia từ nãy tới giờ vẫn chưa hề liếc nhìn Tiểu Hà Nại một cái...
PS.
Ngày hôm nay bận quá, buổi chiều không đăng được, buổi tối mới có thời gian a ~~ tặng mọi người
Phiên ngoại Quỷ tiết thứ hai —— quỷ ốc khô———————————————————— Phiên ngoại hôm nay —————————————————————
Quỷ tiết đặc biệt —— Hà Nại oán niệm
【
Lần này không liên quan đến những chương khác, chỉ là hơi ác một chút, chỉ vì muốn các vị xem xong liền cười thôi.
】
Năm 2011 ngày 14 tháng 8, mười lăm tháng bảy âm lịch, chủ nhật, trời mây nhiều mưa.
Thần a, mỗ Tịch đang ngủ thì nghe thấy một tiếng oán hận: "Thật quá đáng ~~~ "
Mỗ Tịch thình lình thức dậy, trong phòng không có ai, ngoài cửa sổ thì mưa to, trong phòng tràn đầy âm khí. Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là quỷ lễ, trong nhà lại không có ai, mỗ Tịch bắt đầu co rúm, quyết định rời giường đi đến những nơi có nhiều hơi người.
Mỗ Tịch sợ quỷ, trước khi mở cửa phòng hít sâu một hơi, an ủi nói: "Trên đời này làm gì có ma quỷ!!"
Mỗ Tịch đột nhiên mở cửa ra, dùng tốc độ sét đánh bịt tai nhảy lùi ra sau một bước, liếc nhìn ngưỡng cửa không có ai, cũng không thấy cái gì dị thường, lúc này mới yên lòng trở lại.
Trải qua một bước mở cửa phòng gian nan, những cái khác thì dễ dàng hơn, mỗ Tịch rất nhanh đã mặc xong quần áo chỉnh tề, cầm lấy dù đi ra cửa.
Vốn là tâm tình rất tốt, ban ngày thì làm gì có quỷ hồn chạy khắp nơi gây chuyện. Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, ngoài cửa cư nhiên xuất hiện một vật đen sì ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn, truyền đến âm thanh mơ hồ: "Thật quá đáng ~~~ tôi thật đau lòng ~~ thực sự là quá đáng ~~~ tại sao có thể như vậy ~~~ thật quá đáng ~~~~ "
Mỗ Tịch bao nhiêu sợ hãi đều bị nghẹn ở cổ, hai tay run run cây dù rớt phịch xuống đất.
Bóng đen nghe thấy tiếng động, âm thanh bỗng dưng ngừng lại, chậm rãi xoay người...
Mỗ Tịch sợ tới nỗi đứng cứng ngắc tại chỗ, bản năng đào tẩu liền bay sạch, trong đầu mỗ Tịch bỗng lóe lên ý nghĩ... Răng của mỗ Tịch rất sắc nha... Nha nha nha, thực tế chỉ vô dụng mà thôi! (
╯-
盆-)
╯╧╧
Bóng đen xoay người, mở cái miệng lớn như chậu máu nhào tới...
Ạch... Vọt tới trước mặt mỗ Tịch, tay run rẩy chỉ vào mỗ Tịch, than thở khóc lóc mắng: "Này ngươi đặt cho ta cái tên quỷ gì vậy hả!!! Hà Nại! Nại em gái ngươi ấy!!!"
Mỗ Tịch xơ cứng...
"Nha nha nha, ngươi biết spam mà, biết ghép vần QQ mà, sao toàn nghĩ ra cái toàn cái quỷ không vậy hả?!! Bú sữa mẹ a!! Bú em gái ngươi!! Đầu óc ngươi bị tẩy sạch hết rồi! Sao lại nghĩ ra cái tên quỷ này!!" Hà Nại tức giận nói.
╰ _ ╯ #Mỗ Tịch
囧, yếu ớt nói: "Kì thực tôi liên tưởng đến ‘Rất yêu’..."
"Ta không cần ngươi liên tưởng! Nha nha nha, ta muốn kháng nghị!!!!" Hà Nại lập tức tăng thêm sát khí.
Mỗ Tịch yếu ớt hảo ngôn hảo ngữ: "Có thể, nhưng tới tận bây giờ mới đổi tên thì không hay lắm đâu..."
"Ta không quan tâm! Ta..."
"Thì ra là em chạy tới đây." Lúc này, cái cửa cạnh tường bỗng lú ra một cái đầu, "Trong nhà tự nhiên có thêm một cái cửa, lại không thấy em đâu, quả nhiên là đi vào cái cửa đó."
Là Tôn Hối a, mỗ Tịch lui về sau một bước,
囧... o(╯□╰)o
Tôn Hối thật là đáng sợ...
"Nha nha nha, Tôn Hối, em muốn đổi tên! Người ta gọi em là "Bú sữa mẹ"..."
Tôn Hối ôn nhu đem Hà Nại kéo vào trong ngực: "Ngoan, anh sẽ không gọi em như vậy."
"Ừm... Nhưng mà những người khác..."
"Thôi, không cần phải để ý đến bọn họ, cô ta không phải đã nói là xuất phát từ ‘Rất yêu’ sao. Đi, chúng ta về nhà." Tôn Hối trừng mỗ Tịch một cái, liền kéo Hà Nại xuyên qua tường, còn mơ hồ nghe thấy giọng của Tôn Hối, "Em không thích "Bú sữa mẹ", nhưng anh thích, anh muốn bú sữa của em ~ "
"Tôn Hối!!" (#╰_╯#)=OOOOO
Mỗ Tịch cứng đờ, "Bất lịch sự" chớ nghe, "Bất lịch sự" chớ nghe ha...
╯ (#— ▽ —#) ╯