E rằng hôm nay Tôn Hối đã đi ăn cơm cùng Phương Luân rồi...
Hà Nại vừa cắt hành, nước mắt vừa mãnh liệt rơi xuống, cậu lung tung dùng tay áo lau một cái, thế nào cũng không lau hết. Hành tây thật cay, thật sự là quá cay...
Lúc này, cửa phòng ngủ "Lạch cạch" vang lên, Tôn Hối đi ra, nhìn Hà Nại đứng trong bếp, lập tức đi tới, cao hứng nói: "Em về rồi ~ buổi chiều anh có gọi cho em, em tắt máy?"
Hà Nại quay đầu lại, là Tôn Hối, hôm nay Tôn Hối ở nhà!
Tôn Hối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nại đều là nước mắt, hai mắt cũng hồng hồng, sốt sắng ôm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Sao lại khóc thế này?!"
"Không, là do hành tây, em cắt hành." Trong lòng Hà Nại tràn đầy vui mừng, những lo âu lúc trước nháy mắt liền bay đi hết, Hà Nại cao hứng nghĩ, cũng may là mình làm phần hai người.
"Đừng, trên tay em còn dính mùi hành, càng lau sẽ càng cay." Tôn Hối nhìn Hà Nại giơ tay muốn lau, vội vã ngăn lại, kéo cậu vào toilet, thấm ướt khăn mặt lau cho Hà Nại.
Hà Nại không phản đối, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có đột nhiên xông ra. Tôn Hối vẫn là lo lắng cho mình, Tôn Hối vẫn quan tâm mình, vẫn yêu mình!
Lau mặt xong, Tôn Hối xắn tay áo lên, đối Hà Nại nói: "Nhóc con khờ khạo, đến, anh dạy em, trước khi gọt phải đem dao nhúng vào nước lạnh, lúc cắt thì nghiêng sống dao một chút, như vậy sẽ không bị nức mũi."
"Anh mới là đồ khờ." Hà Nại xoa xoa mũi, cùng Tôn Hối đứng trong bếp. Hà Nại dựa vào cửa nhìn Tôn Hối đứng cắt hành. Tôn Hối mặc áo sơ mi thật là đẹp, mặc như vậy còn xắn tay áo lên cắt hành, đúng là khiến người ta mê muội.
Chờ Tôn Hối cắt xong, xoay người lại, Hà Nại mới phát hiện ra Tôn hối ăn mặc rất chỉnh tề, trên cổ vẫn còn thắt ca-ra-vat, quá nghiêm túc. Không phải Tôn hối mới từ phòng ngủ đi ra sao?
"Được rồi, chừng nào xào nhớ đem ống thông khói mở ra, em đứng xa một chút, nếu không chịu được thì có thể đeo khẩu trang." Tôn Hối nhanh chóng rửa tay, đem tay áo xả xuống.
"Ừm." Hà Nại ngọt ngào cười gật đầu.
Tôn Hối lơ đãng liếc mắt nhìn, lông mày lập tức nhướng lên, có chút hối hận, có chút gấp nói: "Được, cứ như vậy. Anh phải đi rồi, buổi tối em đi ngủ sớm một chút, đừng chờ anh, anh có thể về hơi trễ."
Tôn Hối vội vội vàng vàng chạy về phòng lấy đồ.
Vừa nghĩ là có thể cùng nhau ăn cơm, Hà Nại còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ thì vui vẻ chỉ tổ uổng công. Hà Nại nhất thời cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, tâm còn lạnh hơn, hơn nửa ngày mới thốt ra: "Ừm."
Tôn Hối cầm lấy đồ vật, vội vã phủ thêm áo khoác mang giày chạy ra ngoài, chợt nhớ tới lúc sáng Tôn Tuyết hối mình trả sách, vội vàng hướng về phòng bếp nói: "Hà Nại, giúp anh đem sách trong phòng cầm qua trả Tô Tuyết được không? Y bảo hôm nay muốn xem."
Hà Nại nửa ngày cũng không lên tiếng, Tôn Hối lại gọi một tiếng: "Hà Nại?"
"... Được."
"Cảm ơn em." Nghe được Hà Nại trả lời, Tôn Hối không thể chờ được nữa mở cửa chạy ra ngoài.
"Ầm" một tiếng vang trầm thấp, Hà Nại mới buông tay đang che miệng mình xuống, mình thực sự là càng ngày càng vô dụng, tại sao lại khóc... Rõ ràng đứng xa hành tây như vậy mà.
Trời đã sắp tối, Hà Nại lấy khăn ướt đắp lên mắt mình cả nửa ngày, rốt cục cũng cảm thấy bớt sưng. Lúc này Hà Nại mới cầm lấy sách mà Tôn Hối nhờ cậu trả cho Tô Tuyết, đó là một quyển cuốn sách giải phẫu cực lớn rất tỉ mỉ, cùng một quyển nghiên cứu thuốc thang và vân vân. Hà Nại chỉ nhìn bìa sách một chút, liền cảm thấy mấy ngày mình cũng không thể nổi lên du͙© vọиɠ, lỡ như mà mở ra nhìn thấy mấy hình buồn nôn, cậu tám phần là sẽ nôn đến mấy tháng. Giống như lần trước lỡ nhìn thấy cái hình minh họa kia, muốn quên cũng không thể quên được, bây giờ nhớ lại cả người đều ngứa ngáy muốn cào da.
Hà Nại cầm hai cuốn sách đến trước cửa nhà Tô Tuyết, cách một cánh tay thật dài, nhưng Hà Nại vẫn cảm thấy buồn nôn tới cực độ.
Nhấn chuông cửa cả nửa ngày mới nghe thấy tiếng bước chân, sau đó liền truyền đến giọng nói của Tô Tuyết: "Đến, đến."
Hà Nại vốn dự định cửa vừa mở liền ném hai cuốn sách kia cho Tô Tuyết, nhưng cửa vừa mở ra, Hà Nại liền trợn tròn mắt. Mở cửa là một nam nhân, còn là một nam nhân ở trần, da rất trắng, cơ ngực rất phát triển, phía dưới chỉ quấn một cái khăn.
Hà Nại đột nhiên cảm thấy mình đang nhìn phải thứ không nên nhìn, trên mặt nóng bừng, lúng túng nói câu "Đi nhầm" liền nhanh chóng chạy trốn.
Nam nhân kia lại bình tĩnh nói: "Không đi nhầm, Hà Nại."
"A?" Hà Nại sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn nam nhân, tại sao y biết tên của mình, lẽ nào..."Anh là bạn trai của Tô Tuyết?"
"Phốc..." Nam nhân bị Hà Nại chọc cười, "Hà Nại a, cứ coi như tôi tự công tự thụ đi, tôi cũng không thể tự làm bạn trai của mình."
"Hả?!" Hai mắt Hà Nại trừng lớn, không thể tin được nhìn Tô Tuyết từ trên xuống dưới, đặc biệt nhìn chằm chằm bộ ngực của y, "Anh, cô, anh..."
"Cậu nhìn chằm chằm ngực tôi như vậy có ý gì đây?" Tô Tuyết cảm thấy rất buồn cười, còn đặc biệt khoe cơ ngực ra cho Hà Nại xem.
Hà Nại
囧, cả ngày mới lắp bắp nói: "Cô là nam?!"
"Tôi từng nói với cậu tôi là nữ sao?" Tô Tuyết làm ra cái bản mặt ‘đó là do cậu tự hiểu lầm nha’.
Hà Nại á khẩu, bình thường Tô Tuyết mặc đồ nữ rất đẹp! Hơn nữa còn tạo nên ‘Hai ngọn sóng lớn mãnh liệt’, ai mà dám chạy tới hỏi cô có phải là nữ không, nếu là bình thường, đây không phải là muốn ăn đòn hay sao?
Đương nhiên cái tình huống này không phải là bình thường rồi, đây chính là Tô Tuyết, tuyệt đối không sai được. Tôn Hối sao lại có một người bạn thân như thế chứ!!
Bỗng nhiên Hà Nại có chút mừng thầm, cũng may Tôn Hối nhà mình không bị Tô Tuyết dạy hư!
"Ha ha, không đùa với cậu nữa." Tô Tuyết hài lòng cười cười, y thích nhất là nhìn thấy cái biểu cảm như bị sét đánh của người khác khi biết y là nam, "Giới thiệu lại, tôi là Tô Học, Học trong học tập."
"A." Hà Nại bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách lần trước ở siêu thị lại nghe Phương Luân phát âm từ ‘Tô Tuyết’ có chút là lạ, hèn gì Phương Luân nói Tô Học cho một con cọp cái thuê nhà.
"A cái gì mà a, thì ra là Tôn Hối không nói cho cậu biết." Tô Học cảm thấy nếu còn đứng đây nữa sẽ bị người khác nhìn thấy, liền nói: "Vào đi, tôi đi mặc đồ. Mới vừa tắm xong thì nghe tiếng chuông cửa, tính ra cũng nên mở cửa cho cậu trước. Bây giờ nhìn tôi giống như đang hành nghề không đứng đắn."
"Không được, tôi chỉ thay Tôn Hối trả sách cho anh." Hà Nại bắt đầu lo lắng, đúng đấy, Tôn Hối còn chưa nói cho mình nghe Tô Học là nam! Có phải là do Tôn Hối không xem mình là người của anh ấy, nên cái gì cũng không muốn nói! Hai mắt Hà Nại lại bắt đầu chua sót.
Tô Học không phát hiện Hà Nại không cao hứng cho lắm, y vốn cảm thấy Hà Nại vẫn còn bài xích mình, kỳ thực y đối với Hà Nại rất thành khẩn, có thể là Hà Nại đang đề phòng cậu, chắc là đnag thù dai đi.
"Đúng rồi, Tôn Hối đâu?" Tô Học cầm lấy sách, y thuận miệng hỏi.
"Anh ấy nói có chuyện gấp phải đi." Hà Nại không thoải mái nói.
Tô Học bĩu môi nói: "Nhìn cái mặt u buồn của cậu kìa, chưa ăn cơm đúng không, vừa vặn tôi cũng chưa ăn, cùng ăn đi."
Hà Nại vội vã chối từ: "Không cần, tôi cũng đang làm."
"Yên tâm đi, nếu tôi động vào một sợi lông của cậu, Tôn Hối lập tức sẽ đem dao phẫu thuật sống tôi. Mau vào mau vào." Tô Học liền kéo Hà Nại vào cửa.
Nghiệp vụ chào hàng như vậy rất khó chịu, Tô Học lại giống như đang hành nghề không đứng đắn, Hà Nại cười rộ lên, lúc trước cậu cho Tô Học là nữ, lúc nào cũng ăn giấm chua với y; bây giờ biết y là nam, bỗng dưng lại cảm thấy rất thân thiết.
Vừa vào cửa, Tô Học liền vào phòng mặc quần áo, Hà Nại thấy phòng bếp của Tô Học trống không, cũng không có khả năng sẽ làm cơm, liền nói: "Tôi đã làm được một nữa để tôi đem qua."
"Đừng, " giọng Tô Học từ trong phòng truyền ra, "Tôi đã kêu hai phần ăn ở ngoài, bạn của tôi có việc đi trước. Một mình tôi ăn không hết, cho nên mới kéo cậu ăn cùng."
"Ồ..." Hà Nại phẫn nộ ngồi ở trên ghế sô pha.
"Tôn Hối gần đây bận việc gì à, hầu như mỗi ngày đều xin nghỉ, quay qua quay lại một chút thì lại không thấy cậu ta đâu cả."
Hà Nại do dự một hồi, cắn răng, mở miệng hỏi: "Cái kia, tôi muốn hỏi, Tôn Hối... Cùng Phương Luân... Bọn họ có phải hay không... Bọn họ từ trước có phải là..."
Hà Nại vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không nói ra được.
"Tôn Hối và Phương Luân? Không phải." Tô Học mặc quần áo tử tế, từ phòng ngủ lú đầu ra, như chặt đinh chém sắt đáp.
Hà Nại thở phào nhẹ nhõm, đáp một tiếng: "Ân, cảm ơn."
Tô Học nhìn ra tâm sự của Hà Nại, an ủi: "Yên tâm đi, Phương Luân chỉ là một tên thẳng nam vô dụng. Hơn nữa Tôn Hối nhà cậu rất yêu cậu, còn cái tên Phương Luân kia, tốt nhất đá ra khỏi trái đất đi!"
Từ ngữ khí của Tô Học có thể đoán ra y cũng không ưa gì Phương Luân, Hà Nại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác có chung mối thù với Tô Học, giống như trong chớp mắt hai người đã cùng một phe.
"Chờ chút" Tô Học kỳ quái nói: "Tại sao cậu biết Phương Luân? Hắn không phải là mặt dày chạy đến đây đó chứ?"
"Không, hơn một tháng trước tình cờ gặp anh ta ở siêu thị, là ngày tôi chuyển tới đây ở đấy." Hà Nại có chút buồn bực nói, "Hình như sau này Tôn Hối cũng đυ.ng mặt Phương Luân..."
"Cái gì?! Bọn họ đυ.ng mặt? Sao Tôn Hối không nói với tôi!" Tô Học gào thét động trời, hai mắt đều muốn nổ lửa, "Giời ạ Phương Luân cư nhiên còn dám xuất hiện trước mặt Tôn Hối!! Người đàn bà của cậu ta không biết liêm sĩ thì thôi, má nó, ngay cả cậu ta cũng éo biết xấu hổ!"
"Người đàn bà của anh ta?"
"Phải đó, con mụ đó xem phim Hàn riết đầu óc lú lẫn, câu dẫn Tôn Hối không được sau đó lại quay qua nói Tôn Hối QJ
(Cưỡиɠ ɠiαи)ả. Giời ạ lớn lên cứ như con tinh tinh mẹ ấy, chỉ có cái con khỉ đầu chó Phương Luân mới để ý tới ả!" Vừa nhắc tới chuyện này Tô Học liền tức giận đến giơ chân.
Hà Nại không phải bị nội dung của câu chuyện Tô Học kể dọa sợ, mà là vì từ ngữ Tô Học mắng làm cho cậu khϊếp đảm, há hốc miệng sững sờ không nói nên lời.
"Cái tên Phương khỉ đầu chó, ôi trời ơi, trang điểm lòa loẹt, bộ coi mình là trứng lễ Phục Sinh sao! Lúc đi học thì nhờ Tôn Hối làm cái này làm cái kia, má nó, tôi thấy liền chướng mắt." Tô Học càng nói càng nổi nóng, vừa dứt lời, điện thoại di động rung lên, Tô Học liếc một cái, khó chịu nói: "Bà nó, nhìn này, con khỉ đầu chó gọi điện cho tôi."