(Ngượng ngùng ếu gì?! -.- Mọi người đừng để cái tiểu đề này lừa tềnh nha:v)
Đêm khuya gió lớn là thời điểm thích hợp nhất để cướp bóc lộng hành, gϊếŧ người diệt khẩu, gây án mạng rồi bỏ trốn, đương nhiên cũng là thời cơ tốt để táy máy tay chân.
Hà Nại đang ngồi chồm hổm thì cảm giác được Tôn Hối đi qua bên phải cậu, Hà Nại tò mò mở mắt muốn xem Tôn Hối định làm gì, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay ôm lấy thắt lưng mình, một tay khác luồn qua mông ôm lấy hai bắp đùi của mình.
Hà Nại cả kinh kêu lên: “Anh làm vậy?”
Giây tiếp theo Tôn Hối hít một hơi thật lớn, bế Hà Nại đứng lên. Tôn Hối sóc Hà Nại lên một cái, Hà Nại liền nằm gọn trong lòng anh, còn Hà Nại bị dọa sợ hết hồn, lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra, quát: “Anh làm gì?! Mau thả ra!”
Thằng nhóc này nhìn cả người vừa nhỏ lại vừa gầy, không ngờ ôm vào cũng rất đầy đặn. Thế nên để bế được Hà Nại, Tôn Hối phải tốn rất nhiều công sức, vậy mà Hà Nại lại còn ngọ nguậy, “Đừng nhúc nhích.”
Hà Nại lập tức phản bác: “Tôn Hối, thả em xuống!”
“Sau đó em sẽ ngượng ngùng mà ngồi xổm ở đây tới sáng mai?” Tôn Hối cười nói. Lần này cả người Hà Nại đều thả lỏng, Tôn Hối vẫn đứng như cũ, tay trái vẫn ôm thắt lưng Hà Nại, tay phải vẫn ôm lấy hai đùi cậu, vẫn là ‘Ôm công chúa’ nhẹ nhàng hơn a.
Hà Nại cảm thấy cái mông mình trĩu xuống, cả người run rẩy, giống như chỉ một chút nữa thì mình sẽ rớt xuống đất, “A!”
Hà Nại theo phản xạ ôm lấy Tôn Hối, trong lòng Tôn Hối liền vui như mở hội. Ngay sau đó Tôn Hối liền có chút buồn bực, cái túi đồ Hà Nại đang cầm trên tay thẳng thừng đập vào mặt anh, vừa cứng lại vừa đau, chắc chắn đó là dép lê của Hà Nại!!
“Mau thả em xuống! Em tự đi được!”
Tôn Hối nghiêng đầu muốn tránh khỏi túi đồ, nhưng Hà Nại lại đang ra sức ôm lấy cổ anh, làm anh không thể nào tránh được, Tôn Hối có hơi phiền muộn, có điều vẫn kiên trì nói: “Không thả.”
“Anh ôm em thế này, người khác nhìn thấy thì sao!” Hà Nại cảnh giác nhìn xung quanh, cực kỳ lo lắng.
Tôn Hối thì không cho là vậy: “Không đâu, bãi đỗ xe rất ít người, cùng lắm là bị bảo vệ nhìn thấy thôi.”
“Từ chỗ này xoay qua kia là đường lớn đó, sao mà không ai thấy được!” Hà Nại chỉ lối ra vào của bãi đậu xe, cao ốc Tôn Hối ở là cao ốc mặt tiền, tuy con đường đó không đông dúc nhưng cũng không phải hẻm nhỏ ngõ vắng. Đừng nói là bế một thằng con trai, ngay cả khi ôm lấy một cô gái cũng bị người ta chú ý.
“Nhìn thấy thì sao, đâu có quen biết gì bọn họ. Chẳng phải lần trước em muốn nhận anh làm ba ba sao, anh ôm con trai của mình thì có gì sai?” Tôn Hối vừa nói vừa bế Hà Nại đi ra ngoài.
“Má nó, ai là con của anh!” Hà Nại nổi giận, thấy Tôn Hối không phản ứng liền cuống lên, “Anh thả em xuống đi, lỡ bị hàng xóm của anh bắt gặp thì sao! Còn nữa, trước cổng cao ốc có bảo vệ đó! Nếu bị bảo vệ nhìn thấy thì anh giải thích thế nào đây!”
“Không sao, anh là bác sĩ mà, tới lúc đó em giả bộ làm mặt khổ sở một chút, nhìn qua y như là gảy chân, hoặc say rượu bất tỉnh, hoặc cả người mềm nhũn vô lực cũng được, như vậy thì người khác sẽ không cảm thấy kì lạ~ “
“…”
Gảy chân? Gảy chân mà không chịu đến bệnh viện?! Say rượu bất tỉnh? Mình chỗ nào giống người say rượu?! Toàn thân vô lực?! Đã làm gì mà cả người mềm nhũn!? Thực tế là không có logic, không hợp lí!!
Nói một hồi, Tôn Hối muốn dùng cách hòa bình để giải quyết. Lúc đi gần tới cửa, Hà Nại cuối cùng cũng không nhịn được, liều mạng giãy dụa muốn Tôn Hối thả mình xuống, bị người ta bế đi? Da mặt cậu có dày cũng không bằng người này!
Vất vả một lúc, Hà Nại cuối cùng cũng được toại nguyện —— tự mình đi.
Cùng Tôn Hối vào nhà anh, hai mắt Hà Nại lập tức trợn tròn. Kỳ thực Hà Nại là người yêu thích sạch sẽ gọn gàng, cho nên chỉ trừ lúc Hà Tiêu đến nhà cậu càn quét, thì nhà Hà Nại cũng rất ngăn nắp. Nhưng đến tận hôm nay khi bước vào nhà Tôn Hối, Hà Nại mới phát hiện, mức độ sạch sẽ chỉnh tề của nhà mình và nhà Tôn Hối cơ bản là không cùng đẳng cấp. Đứng ở cửa có thể nhìn thấy được một phần của phòng khách
…..và có thể dùng từ ‘Không dính một hạt bụi nào’ để diễn tả…
“Để giày lên kệ, thay dép lê rồi đi vào.” Tôn Hối đã thay xong dép lê.
“À, được.” Hà Nại vội vàng gật đầu, từ trong túi đồ lấy ra một đôi dép lê. Cảm giác căng thẳng không biết từ đâu lại ùa về, tất cả những gì xảy ra hôm nay quá bất ngờ, nhanh tới nổi Hà Nại còn chưa kịp tiêu hóa hết tình hình thì đã cấp tốc trở thành bạn gái của Tôn Hối, ách, là bạn trai… Trong chớp mắt đã biến thành như thế này, Hà Nại cảm giác sau này cách thức cậu và Tôn Hối sống chung sẽ không giống như trước nữa. Ở cùng Tôn Hối làm Hà Nại có cảm giác lạ lạ, thậm chí còn có chút lo lắng không rõ ràng.
“Em ngồi ghế sopha đợi anh một chút, ” Tôn Hối đi vào nhà bếp lấy ly nước, “Đồ đạc em để trên bàn hết đi, anh rót nước cho em.”
“Ừm.” Kệ để giày còn trống một ngăn trên cùng, Hà Nại vốn định để lên đó, nhưng chợt nhớ tới giày mình dính đầy bùn đất, Hà Nại tâm tâm dực dực đem giày Tôn Hối để lên trên, lấy giày mình đặt ở ngăn dưới cùng.
Hà Nại cất xong giày, đi qua huyền quan (khoảng cách từ cửa đến phòng khách) ngắn ngủn, nghênh đón cậu là hình ảnh xinh đẹp của căn nhà này. Nhà Tôn Hối có hai phòng ngủ một phòng khách, trên trần nhà là đèn treo sang trọng, bốn bức tường được trang trí thêm vài bức tranh, Hà Nại không có tế bào nghệ thuật nên không biết cái nào đẹp cái nào xấu, phòng khách cao hơn mặt đấy mấy cm, sàn nhà được lát bằng gỗ. TV so với TV ở nhà Hà Nại lớn hơn rất nhiều, ghế sô pha nhìn qua rất mềm mại, ngồi lên còn thoải mái hơn so với tưởng tượng.
Bình thường Hà Nại đi ngoài đường nhìn thấy loại ghế sô pha này chỉ muốn nhào lên lăn qua lăn lại cho thật đã, rốt cục bây giờ cũng có cơ hội. Trước ghế sô pha là một cái bàn nhỏ, hình như dưới bàn và sô pha được trải thảm thì phải, cư nhiên là thảm lông!? Lông mao mềm mại, nhìn qua thật sự rất ấm áp, lại còn là màu trắng nữa. Hà Nại cúi đầu nhìn dép lê cũ đã ố vàng của mình, vẫn đứng yên không đi vào.
Nhà Tôn Hối thực chất không có đồ dùng gì xa xỉ cả, chỉ sử dụng những vật cần thiết như những gia đình bình thường khác, nhưng lại làm Hà Nại sinh ra cảm giác tự ti mãnh liệt. Lúc trước học vấn của Hà Nại không cao, chỉ có thể liều mạng giãy dụa trong xã hội để kiếm ăn, chỉ cần có được chỗ ở là Hà Nại đã thỏa mãn lắm rồi. Có rất nhiều thứ mà Hà Nại không dám nghĩ tới, nhưng đến khi nghĩ tới thì cậu đã vượt qua được rồi, cậu không đố kị bất kì ai, cũng chưa từng cảm thấy tự ti. Bản thân cậu đã rất nổ lực để sống tiếp, có thể điều khiển được sinh hoạt hằng ngày của mình, Hà Nại đã cảm thấy đầy đủ lắm rồi.
Thời điểm Hà Nại được làm bạn với Tôn Hối, Hà Nại không hề thấy tự ti, Tôn Hối đối tốt với cậu, cậu bởi vì không có nhiều tiền nên không thể đối tốt với Tôn Hối được. Bây giờ hai người đã tiến tới quan hệ yêu đương, trong nháy mắt Hà Nại cảm giác giữa hai người tự dựng có gì đó xa cách. Tôn Hối có công việc ổn định, có nhà, có xe, lại còn là ‘Kim cương Vương lão ngũ’ trong truyền thuyết. Còn mình thì sao? Không bất kì thứ gì, chỉ có Hà Tiêu và một người ba ba không biết đến sự tồn tại của mình.
(Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh
Nói chung là viên kim cương độc thân ấy mà, vớt được kiểu đàn ông này là sung sướиɠ cả đời nhá =)))
Hà Nại cúi đầu ngày càng thấp, tâm trạng ngày càng trầm, chìm vào vòng tuần hoàn tự ti, người như mình làm sao có tư cách ở cùng Tôn Hối, anh ấy sẽ mình bị liên lụy…
Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Hà Nại, giọng nói của Tôn hối vang lên: “Sao lại đứng ngốc ở đây?”
“Không…” Cảm nhận được sự ấm áp của Tôn Hối, Hà Nại chợt phát hiện mình đặc biệt lưu luyến anh, lưu luyến hơi ấm của anh.
Tôn Hối không phát hiện ra Hà Nại có gì bất thường, tay trượt xuống một chút, ôm vai cậu kéo đến ghế sô pha: “Muốn tắm rửa phải chờ lát nữa, máy nước nóng khởi động rất chậm.”
Hà Nại bị Tôn Hối kéo đi suýt chút nữa đạp lên tấm thảm lông nhung mềm mại, cậu ưỡn người để hai chân sựng lại “Dép của em không được sạch, sẽ làm bẩn thảm của anh.”
Tôn Hối sửng sốt, sau đó anh mới hiểu ra vì sao Hà Nại lại đứng ngốc ở đó, anh kéo cậu bước lên thảm, ôm Hà nại vào trong ngực, nói: “Làm dơ thì giặt sạch. Hà Nại, căn nhà này về sau cũng là của em, em đừng khách sáo với anh như vậy? Anh sẽ rất đau lòng.”
Tôn Hối ấm áp nói, Hà Nại ngượng ngùng gật gật đầu, “Vâng, vậy để em tháo dép ra.”
“Em đang kỳ thị thảm lông của anh sao, vậy ngày mai anh sẽ ném nó ra ngoài. Để cho nó đi yêu chỗ nào đó sạch sẽ hơn chỗ này đi~” Tôn Hối ngăn Hà Nại lại, đem ly nước đưa cho cậu, thuận tiện cầm lấy mấy túi đồ của cậu.
“Đừng ném!” Hà Nại nghe Tôn Hối nói muốn ném tấm thảm lông, sốt ruột tưởng Tôn Hối nói nếu làm dơ sẽ ném tấm thảm đi, “Để em giặt! Tấm thảm lông tốt như vậy đừng ném đi! Em nhất định sẽ giặt sạch!”
“Cái thảm lớn như vậy một mình em giặt nổi hả, không phải anh vừa nói là đem ra ngoài tiệm cho người ta giặt sao.” Tôn Hối đem đồ đạc để lên sô pha, ôm lấy Hà Nại, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn cậu, hôm qua anh còn phải chịu đựng nổi khổ tương tư, ai ngờ hôm nay đã có thể lừa đến tay, còn rinh về nhà nữa.
Hà Nại thấy Tôn Hối muốn hôn mình, theo phản xạ lấy tay che miệng lại.
Tôn Hối cũng không giận, anh hôn một cái lên tay Hà Nại, Hà Nại hết hồn nhanh chóng rụt tay về.
Tôn Hối không nhịn được cười rộ lên, ôn nhu nói: “Hiện tại chúng ta đã cùng một chỗ, em đừng ở phòng nhỏ kia, ở chung phòng với anh đi?”
Hà Nại không chút suy nghĩ lập tức gật đầu, Hà Nại cảm thấy mình và Tôn Hối đều là nam, cũng không cần giống như con gái mà suy nghĩ này nọ, ở chung một phòng sẽ giúp Tôn Hối giảm bớt được phiền phức.
Còn Tôn Hối thì nghĩ, Hà Nại gật đầu chính là đồng ý cùng mình ‘ân ái’ a, nhất thời có chút kích động. Đây chính là lần đầu tiên của Hà Nại, lần đầu ân ái sẽ không dễ dàng thích ứng được, lúc Hà Nại đi tắm, Tôn Hối luôn tự nhắc nhở mình là phải ôn nhu phải dịu dàng, lại nghĩ xem nên bồi bổ Hà Nại thế nào đây, thậm chí là định luộc cho cậu hai quả trứng gà đỏ…
Hà Nại từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc mỗi áo sơ mi và qυầи ɭóŧ, nơi nào đó của Tôn Hối đã bắt đầu rục rịch. Nhưng anh vẫn chưa tắm rửa, sao có thể để cả người bẩn hề hề như này ôm Hà Nại được. Tôn Hối khó khăn đè xuống dục hỏa đang bừng bừng, bảo Hà Nại ở trong phòng chờ xong anh liền xông vào phòng tắm.
Hà Nại cứ nghĩ Tôn Hối có việc muốn nói với mình, cho nên Hà Nại ngồi ở phòng khách chờ anh, sờ sờ tấm thảm lông dưới chân, mềm mại trơn mát, cảm giác cự kì thoải mái.
Một lát sau Tôn Hối từ trong phòng tắm nôn nóng vọt ra, đập vào mắt là cảnh Hà Nại giang tay giang chân hình chữ đại (大) nằm ngủ trên thảm lông dưới đất. Tôn Hối thử gọi vài tiếng, Hà Nại ngủ rất sâu nên không nghe thấy. Hai tay Hà Nại thoải mái giơ lên cao, có thể là do áo sơ mi hơi ngắn, cái bụng và vòng eo nhỏ nhắn bị lộ ra ngoài.
“Ngủ như vậy lát nữa thế nào cũng bị lạnh bụng.” Biết là Hà Nại không nghe được, Tôn Hối vẫn vừa nói vừa giúp cậu kéo lại áo, không cẩn thận chạm vào da dẻ non mềm của Hà Nại, tròng lòng Tôn Hối bắt đầu ngứa ngáy, Hà Nại lại không biết mơ thấy cái gì mà kéo dài giọng làm nũng: “Tôn Hối…”
Tôn Hối quay đầu nhìn Hà Nại, nước nước miếng một cái, thằng nhóc này không phải là đang cố ý câu dẫn mình đó chứ…