Chương 46: Nghi Phạm

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong camera giám sát, Trần Ca liên hệ hết tất cả những cử động khác thường của hắn lại với nhau, ngón tay từ từ nắm chặt. Anh không hề nói một câu gì, trực tiếp trong tổng giám sát lấy điện thoại di động ra, bấm số của đội trưởng Lý của đồn cảnh sát phía Tây thành phố.

"Chú Tam Bảo, cháu muốn báo cảnh sát!"

"Thứ nhất, điện thoại báo cảnh sát là 110, cháu gọi cho chú cũng vô ích. Thứ hai, phải gọi chú là chủ nhiệm Lý." Điện thoại vang lên hai lần liền kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của đội trưởng Lý.

"Cháu tìm thấy người cuối cùng trốn thoát khỏi nhà trọ Bình An rồi! Hắn vừa tới khu vui chơi Tân Thế Kỷ!"

"Cháu chắc chắn?" Vừa nghe đến điều này, giọng nói của đội trưởng lý bắt đầu thay đổi.

"Chắc chắn là hắn. Các chú nhất định không được lái xe cảnh sát tới, tránh đánh rắn động cỏ, khiến hắn cảnh giác."

"Trong phòng mười lăm phút sẽ đến nơi!"

Cúp điện thoại, hai mắt Trần Ca vẫn như cũ nhìn chăm chú vào màn hình giám sát. Nhân viên công tác bên cạnh nhận ra vấn đề, tranh thủ thời gian gọi cho chú Từ.

"Xảy ra chuyện gì?" Không bao lâu sau, chú Từ cầm bình nước đi tới: "Cơm cũng không ăn cho tử tế, Tiểu Trần, cháu không về nhà ma mà chạy đến đây làm gì?"

Ông cũng đi tới bên cạnh màn hình giám sát xem xét, nhìn thấy trong tay Trần Ca cầm điện thoại, liền thăm dò hỏi thăm một câu: "Vừa rồi cháu gọi cho ai sao?"

"Cảnh sát."

Trần Ca không quay đầu lại, ánh mắt di động theo từng màn hình giám sát: "Đoán chừng trong vòng mười lăm phút nữa họ sẽ đến."

"Cảnh sát?! Chuyện lớn như vậy mà cháu không thèm thương lượng với chú một tiếng!" Giọng điệu của chú Từ không nhịn được cất cao lên: "Trong khu vui chơi đã chuẩn bị rất đầy đủ các biện pháp ứng phó với thiên tai và sự kiện xấu..."

"Chú Từ." Trần Ca quay người đánh gãy lời nói của chú Từ, ánh mắt rất bình tình, trong con ngươi lộ ra một cảm giác khϊếp người không thể diễn tả được: "Có người muốn gϊếŧ cháu!"

Lời của anh vừa nói xong, trong phòng tổng giám sát yên tĩnh ngay lập tức, tất cả nhân viên đều nhìn về phía anh.

"Trần Ca, cháu cứ một mực cắm rễ bên trong nhà ma, tinh thần bị thứ gì kí©h thí©ɧ rồi?" Đến "Tiểu Trần" chú Từ cũng không gọi nữa mà gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh: "Giữa ban ngày ban mặt nói năng bậy bạ cái gì thế!"

"Cháu giúp cảnh sát phá được vụ án diệt môn ở nhà trọ Bình An năm năm trước, nhưng hung thủ liên quan đến vụ án diệt môn năm đó vẫn còn một tên đang lẩn trốn."

Trần Ca nói đến đây, chú Từ cuối cùng đã hiểu: "Cháu nói là người kia đã đột nhập vào khu vui chơi, chuẩn bị trả thù cháu?"

"Cháu vốn cho rằng hắn sẽ chạy đến một thành phố xa xôi khác, nhưng ai biết được hắn lại to gan đến thế." Trần Ca chỉ vào người đàn ông trong màn hình giám sát: "Tên du khách này có hành động kỳ quái, trên người mặc áo tay dài, đội mũ lưỡi trai, che kín mít mặt của mình. Thời tiết này không quá lạnh, nhưng cả hai tay của hắn đều nhét trong túi quần, cho dù là lúc hút thuốc hay uống nước cũng chỉ dùng tay phải, tay trái của hắn chưa từng rút ra khỏi túi áo."

"Cái này có thể nói lên điều gì chứ? Có lẽ chỉ là sở thích hay đam mê gì đó của người ta." Chú Từ đặt bình nước xuống, đóng cửa phòng giám sát tổng hợp lại.

"Nghi phạm chạy trốn ở bên ngoài tên là Trương Bằng, dáng người và chiều cao đều giống hệt người đàn ông trong video giám sát, mấu chốt nhất là trên mu bàn tay trái của Trương Bằng có hình xăm một đóa mẫu đơn."

"Mẫu đơn?"

"Mẫu Đơn nở hoa, phú quý tới cửa. Người kia là một tên dân cờ bạc đã chạy trốn vì mất hết tất cả."

"Ý của cháu là hắn sợ bại lộ hình xăm cho nên mới luôn nhét tay trái vào trong túi?" Chú Từ cũng bắt đầu căng thẳng: "Cũng có thể anh ta chỉ là một bệnh nhân mắc bệnh da liễu thôi thì sao?"

"Cháu còn có chứng cứ khác." Trần Ca đổi sang một đoạn video giám sát khác: "Từ khi đi vào khu vui chơi, người này chỉ chơi duy nhất một hạng mục là vòng đu quay, hơn nữa còn chơi ba lần. Chú biết cái này nói lên điều gì không?"

"Cái này có thể nói lên điều gì?" Chú Từ có chút không theo kịp tiết tấu của Trần Ca.

"Vòng đu quay là nơi có tầm nhìn cao nhất khắp khu vui chơi, hắn từ trên này nhìn xuống khu vui chơi, có thể sắp xếp kế hoạch chạy trốn cho chính mình." Trần Ca tua chậm video giám sát: "Vào lúc cháu cùng với Từ Uyển rời khỏi nhà ma đến nhà ăn, phát hiện hắn lén lén lút lút tới gần nhà ma. Cả một buổi sáng hắn ta đều lang thang ở khu vực gần nhà ma nhưng lại không đến, một mực chờ đến khi không có ai trông coi mới lại gần, đó không phải chuyện mà một du khách bình thường sẽ làm."

"Không sai." Chú Từ gật nhẹ đầu, cảm thấy Trần Ca nói rất hợp lý: "Vậy tại sao hắn lại muốn tới gần nhà ma lúc không có người?"

Trần Ca gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đổi mạch suy nghĩ một chút, nếu như cháu muốn dùng phương pháp an toàn nhất gϊếŧ chết một ông chủ nhà ma, cháu nhất định sẽ sớm trốn sẵn ở bên trong nhà ma. Vào lúc nhà ma ngừng kinh doanh, đóng cửa tiến hành bảo trì đạo cụ sẽ đột ngột xông ra, cho hắn một kích trí mạng. Bên trong nhà ma có hoàn cảnh phức tạp, dễ ẩn núp, sau khi gϊếŧ người cũng thuận lợi cho hắn giấu xác, chỉ cần xử lý vết máu cho tốt, chờ đến khi thi thể được phát hiện, đoán chừng cũng là ngày thứ hai."

Chú Từ bị lời nói của Trần Ca dọa cho sau lưng phát lạnh, trong đầu của ông đã bắt đầu tưởng tượng đại khái khung cảnh: "Cái này thật đúng là dọa chết người."

"Không phải dọa chết người, mà là thiếu một chút nữa sẽ chết người!" Trần Ca thu hồi ánh mắt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm từ từ buông ra: "May mà hắn ta quá mức nóng vội, cũng may thời gian gần đây cháu gặp rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ cho nên mới phát hiện ra hắn."

"Vậy hắn bây giờ đang ở đâu? Có cần chú sơ tán du khách hay không?" Lúc này chú Từ cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Sau khi hắn bị cháu phát hiện đã rời khỏi khu vui chơi, cháu lúc đó vẫn chưa xem camera giám sát, không thể xác định suy đoán có đúng không, cho nên cháu cũng không cản hắn."

"Cháu làm rất tốt. Nếu tên nghi phạm kia nổi điên trong khu vui chơi, sợ rằng sẽ tạo thành hỗn loạn rất lớn." Chú Từ uống một hớp nước, nói với nhân viên công tác bên cạnh: "Chờ một chút nữa cảnh sát sẽ đến, tất cả mọi người phối hợp một chút."

Sau mười mấy phút, cửa phòng tổng giám sát bị đẩy ra, ba người đàn ông mặc thường phục đi vào, người dẫn đầu cẩm theo laptop chính là Lý Tam Bảo: "Trần Ca đâu rồi? Để chú xem video theo dõi ở nơi này của các cháu."

Dưới sự trợ giúp của nhân viên đang làm việc, đội trưởng Lý so sánh người đàn ông bên trong video giám sát cùng với số liệu trong kho dữ liệu của cảnh sát, cuối cùng xác định hai người là cùng một người!

"Thằng nhóc cháu lại lập công rồi." Đội trưởng Lý vỗ vào bả vai Trần Ca một cái, lấy điện thoại di động ra liên hệ với phân cục của thành phố, báo cáo lại tình huống ở đây. Hai bên nói chuyện một lúc rồi quyết định chia quân ra làm hai đường, một bộ phận người truy bắt trong bóng tối, một bộ phận khác bao vây xung quanh khu vui chơi Tân Thế Kỷ.

"Người tên Trương Bằng này vô cùng nguy hiểm, cháu bị hắn để mắt tới nhất định phải cẩn thận. Xác suất hắn quay lại lần nữa rất lớn, chú đề nghị cháu tạm thời đừng về nhà ma nữa."

Sau khi đội trưởng Lý nói xong, toàn bộ nhân viên trong phòng tổng quản lý có chút bất an, ngược lại Trần Ca thân là người trong cuộc lại có vẻ rất bình tĩnh: "Cháu không ở đó, Tiểu Uyển ở một mình không có cách gì duy trì kinh doanh của nhà ma. Một khi nhà ma đóng cửa, Trương Bằng nhất định sẽ phát hiện có gì đó bất thường, hắn ta gian trá như vậy hẳn sẽ không mắc câu đâu."

"Vậy ý của cháu là cháu muốn ở trong nhà ma làm mồi nhử." Đội trưởng Lý nhíu mày, cảm thấy có chút mạo hiểm.

"Yên tâm đi, chỉ cần hắn dám vào nhà ma của cháu, cháu có thể khiến hắn vào được mà không ra được."