Trong phòng tắm mờ tối, một mình Trần Ca ngồi trong bồn tắm lớn, liên tục hít thở sâu, cố gắng tống hết khí thải trong phổi ra ngoài.
Ba giờ bốn mươi bốn phút sáng là giao điểm giữa đêm tối và bình minh, anh chỉ có duy nhất một cơ hội, nhất định phải thật cẩn trọng.
Trong phòng im ắng, trên hành lang cũng không có bất kỳ dị động gì, quái vật ở trong gương cũng không tới.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Trần Ca đặt chiếc đồng hồ điện tử mà mình đặc biệt tìm được sang một bên, khi con số trên màn hình đại biểu thời gian biến thành ba giờ bốn mươi ba, sự tập trung của anh ngay lập tức tăng cao, hơi há miệng, bắt đầu chậm rãi hút khí.
Ánh nến nhảy lên, cơ thể Trần Ca từ từ cúi xuống. Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử, từ trước tới nay chưa từng chuyên tâm như vậy.
Đợi đến khi con số trên màn hình một lần nữa thay đổi, Trần Ca không chút do dự, ngửa đầu nằm vào giữa bồn tắm.
Ba giờ bốn mươi bốn phút sáng!
Nước lạnh như băng giống như tràn đến từ bốn phương tám hướng, nhanh chóng vây kín cả người anh.
Chìm vào trong nước giữa đêm khuya, loại cảm giác này rất kì lạ.
Hoàn toàn đen tối, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình mình đang không ngừng chìm xuống đáy. Hoàn toàn yên tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe được duy nhất một âm thanh phát ra từ chính cơ thể mình, chính là tiếng trái tim đang đập liên hồi.
Nước lạnh buốt kí©h thí©ɧ từng dây thần kinh, Trần Ca nằm dưới đáy bồn tắm lớn, vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, đếm thầm từng nhịp tim của mình.
"Sáu mươi giây, chỉ cần kiên trì sáu mươi giây."
Anh chưa từng có trải nghiệm giống như thế này. Màn đêm và mặt nước dường như hòa lại làm một, ánh nến như có như không bên cạnh đột nhiên trở thành ngọn hải đăng càng ngày càng lùi xa, mà bản thân dường như đang không ngừng chìm vào giữa biển khởi sâu thẳm.
"Một, hai..."
Mười giây đầu tiên trôi qua, thời gian dường như trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Bên tai vang lên âm thanh của dòng nước, bốn vách tường đều là bóng tối, Trần Ca không ngừng lẩm nhẩm đọc tên ba mẹ, giữ nguyên động tác lúc ban đầu, hai tay nắm chặt chuôi của hai con dao làm bếp, mặc cho cơ thể bị sóng nước dẵn dắt.
Dưỡng khí trong phổi đang từ từ tiêu hao, Trần Ca cảm thấy có chút khó chịu, giống như có thứ gì rất nặng đang đè lên người mình.
"Mười lăm, mười sáu..."
Mỗi một lần trái tim nhảy lên đều sẽ tiêu hao dưỡng khí trong phổi, theo nhịp tim chậm lại, thời gian tựa như cũng càng chậm hơn, mỗi một giây đều bị chia tách thành vô số đoạn.
Cảm giác không khỏe dần trở nên rõ ràng hơn, giống như có một đôi tay đang đặt lên cổ anh, bóp thật chặt.
Nằm ở trong nước, Trần Ca mở hai mắt ra, cách một mặt nước không thể thấy được cái gì, anh tựa như đang bị giam cầm trong một thế giới khác.
Đại khái qua thêm ba bốn giây, sắc mặt anh ngày càng trở nên khó coi, không phải là vẻ yếu ớt bình thường.
"Mình giữ được bao lâu rồi? Cũng sắp xong rồi đúng không?"
Dòng nước vọt qua tai, trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ quái. Hình như nó truyền tới từ hành lang bên ngoài cửa, Trần Ca cũng không biết vì sao anh có thể nghe thấy rõ ràng như vậy, có lẽ là do đối phương cố ý gây ra tiếng vang, muốn phân tán sự chú ý của anh.
"Tiếng bước chân? Có người đang đi qua đi lại trên hành lang?"
Nhịp tim vốn đang chậm dần của anh lại bắt đầu tăng tốc, cơ thể không tự chủ được bắt đầu trở nên căng thẳng: "Có thể là con quái vật trong gương tới tìm mình, hy vọng búp bê vải có thể giữ được, nhiều nhất thêm ba mươi giây nữa mình có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
Tốc độ suy nghĩ của tư duy cũng ngày càng chậm lại, bên tai bắt đầu xuất hiện tạp âm ong ong, tình hình hiện tại của Trần Ca không phải là rất tốt. Tiếng bước chân bên trên hành lang khiến anh căng thẳng cực độ, anh hiện giờ đang cố gắng không để mình phân tâm, tiếp tục mặc niệm tên của ba mẹ ở trong đầu, đồng thời đếm nhịp tim của mình.
"Hai mươi tám, hai mươi chín..."
Nước chảy vào hai bên tai, âm thanh dường như có chút sai lệch, tiếng bước chân kia ngày càng trở nên gấp gáp, đối phương tựa hồ cũng đang nghĩ biện pháp xông vào.
Lại qua thêm vài giây đồng hồ, Trần Ca cảm giác trên ngực mình giống như đang có một tảng đá lớn đè nặng, mạch máu trên cổ chậm rãi nổi lên, tay chân buốt lạnh, cơ thể xuất hiện một cảm giác bất lực. Đại não phản ứng ngày càng chậm, bây giờ Trần Ca chống đỡ hoàn toàn bằng sự kiên trì của bản thân mình.
"Bành! Bành! Bành!"
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, thứ gì đó bắt đầu đâm vào cửa.
Tim Trần Ca đập "thịch" một cái, vật ở phía bên ngoài kia đã không nhịn được nữa rồi!
Có thể là vì phía sau cửa có đặt một con búp bê vải, sau khi đối phương đập cửa ba lần lại phát hiện không có cách gì mở ra được thì dừng lại, không tiếp tục làm ra hành động không có ý nghĩa này nữa, trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Vẫn là tình huống không khác biệt gì so với trước đó, điểm khác duy nhất là ở bản thân Trần Ca. Từ điều kiện bình thường mà nói anh hoàn toàn có thể nín thở trong một phút đồng hồ, thế nhưng tiếng bước chân ở trên hành lang, cùng với tiếng đập cửa lúc nãy khiến cho nhịp tim của anh tăng lên. Con người ở dưới trạng thái tinh thần căng thẳng sẽ làm lượng oxi tiêu hao tăng trên diện rộng. Anh cảm thấy mình đã sắp đến cực hạn rồi, mỗi một tia dưỡng khí trong phổi cũng bị anh cưỡng chế ép khô, mỗi một giây phút đối với anh bây giờ đều là một loại giày vò.
"Ba mươi chín, bốn mươi,..."
Vào lúc anh đếm nhẩm đến bốn mươi, trong đầu Trần Ca đột nhiên có chút mê muội, điều kiện của cơ thể không cho phép anh tiếp tục đếm thầm. Không có cách gì phân thân ra được, cảm giác ngạc thở kia càng trở nên mạnh mẽ. Ý thức của Trần Ca bắt đầu mơ hồ, có rất nhiều thứ anh nghĩ không ra nữa, chỉ là theo bản năng nhớ lại những ký ức liên quan đến ba mẹ của mình.
Mạch máu bên ngoài hiện rõ ra, nhô lên trên làn da tái nhợt. Gân xanh trên cổ động đậy. Ngón tay đang cầm dao làm bếp cũng từ từ buông lỏng.
Anh cảm giác bản thân mình đang nằm ở biên giới của cái chết, đồng thời anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói trong nhiệm vụ.
Khi thời gian chạm đến khoảng cách giữa đêm đen và bình minh, có thể nhìn thấy người mình muốn gặp ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Ý nghĩa của những lời này rõ ràng chính là vào khoảnh khắc chuyển đổi từ đêm tối và ban ngày, ,một người sắp chết có thể nhìn thấy trước khung cảnh của một thế giới khác!
Hai mắt Trần Ca không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm mặt nước. Đồng tử của anh tan rã, khoảng cách giữa anh và mặt nước hình như càng ngày càng xa, cái gì mà gặp người muốn gặp nhất cũng không thấy, trước mắt chỉ có một vùng tăm tối, tĩnh mịch đến mức làm người ta chìm đắm trong bóng đêm của tuyệt vọng.
Phổi giống như bị đè bẹp, đó là một loại cảm giác bị đè nén không thể nào hình dung nổi.
"Không được, nếu còn tiếp tục như thế này, có khả mình mình sẽ thật sự chết đuối trong bồn tắm."
Ba giờ bốn mươi bốn phút sáng đã qua hơn phân nửa, người mà Trần Ca muốn nhìn thấy vẫn như cũ không xuất hiện, anh đã không còn ôm chờ mong vô vọng, hoặc có lẽ là từ sâu trong nội tâm anh đang cảm thấy may mắn. Ba mẹ chưa từng xuất hiện, chí ít đại biểu bọn họ vẫn đang còn sống.
Cánh tay lạnh buốt chống đỡ dưới đáy bồn tắm lớn. Anh dùng một chút lý trí còn sót lại đưa ra quyết định - phải từ bỏ.
Hai tay dùng sức, Trần Ca đang muốn chui ra từ trong nước, đột nhiên có cảm giác không đúng lắm!
Có đồ vật gì đó đè lên đầu anh, đang ngăn cản anh rời đi.
Con ngươi đã tan rã đột nhiên co lại thành một chấm nhỏ. Trần Ca nhìn về đỉnh đầu của chính mình, chỗ đó rõ ràng không có gì hết!
Búp bê vải đã phong tỏa cửa phòng và bốn góc của bồn tắm, quái vật trong gương hẳn là không vào được mới đúng, là ai đang tác quái?
Từng mạch máu trên cổ căng chặt, sắc mặt Trần Ca khó coi đến mức có chút dọa người. Sự sống còn đang bị đe dọa, anh dùng hết chút sức lực cuối cùng, cầm dao làm bếp trong tay huơ về phía trên đỉnh đầu.
Thiếu oxi trong một thời gian dài, có thể cùng ý chí của anh đã đến cực hạn, giống như một chiếc lò xo đã bị kéo căng đến đỉnh, lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
Dao làm bếp vung lên, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Trong thoáng chốc, Trần Ca cảm giác như chém phải thứ gì, bên tai chỉ nghe thấy "ba" một tiếng giòn tan, sức lực kỳ bí trên đỉnh đầu trong nháy mắt biến mất. Không có gì gây trở ngại, Trần Ca ngay lập tức ngồi dậy từ trong bồn tắm, hít lấy hít để không khí.