Chương 33: Cách Sử Dụng Thông Báo Tìm Người Đúng Cách

Bắp chân của cậu run rẩy, nếu như không phải cơ thể không chịu nghe theo sự sai khiến của mình, có lẽ Hầu Tử sẽ hung ác quất thẳng vào cái miệng quạ đen của mình. Loại chuyện lập flat ở nhà ma như thế này, cậu ta cả đời này cũng sẽ không làm lại.

Bị tách khỏi đồng đội, một thân một mình cô độc đứng giữa hành lang âm u, trước mặt lúc nào cũng có thể xuất hiện một tên cuồng sát, đáng sợ nhất là sau lưng lại còn có một con búp bê đi theo không cách nào cắt đuôi được. Trải qua căn nhà ma cấp độ địa ngục này khiến Hầu Tử không thể nào thở nổi: "Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Nó theo tới lúc nào? Vì sao nó cử động được?"

Vô số vấn đề hiện ra trong đầu cậu chỉ trong một cái chớp mắt. Kinh nghiệm sống tích lũy suốt hai mươi năm bị xé rách một cách tàn nhẫn, trên tay Hầu Tử vẫn cầm di động, cơ thể lại không khống chế được run rẩy không ngừng.

"Hầu Tử, cậu có ở đó không! Mau lên! Mau cứu tôi ra ngoài đi! Bọn chúng thật giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi!" Bên kia điện thoại là một giọng nói khác cũng cuồng loạn như sắp bị ép phát điên, lúc này tình cảnh của Thi Linh cũng không lạc quan hơn cậu ta.

"Chị gái à, tôi cứu cậu, ai tới cứu tôi?" Bản năng của sinh vật điều khiển Hầu Tử lui về phía sau một bước. Mắt cá chân cậu giống như vừa đυ.ng trúng thứ gì, cậu vô thức cúi đầu nhìn xuống, hóa ra con búp bê vốn dĩ lúc nãy vẫn còn nằm phía trước lúc này đã dựa vào một bên giày của cậu.

Mái tóc dài màu đen xõa xuống, khuôn mặt mang theo dấu vết bị đốt cháy hơi nâng lên, rõ ràng ngũ quan trên khuôn mặt không rõ lắm nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất kì lạ.

"Nó đang cười!"

Hầu Tử cũng không thể hiểu nổi tại sao trong lòng mình lại hiện ra ý nghĩ như thế này, bây giờ cậu cũng không muốn đi tìm lý do, cậu cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều chuyện chỉ trong mười phút ngắn ngủi.

Khuôn mặt cậu cứng đờ, xê dịch bước chân, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng có lẽ là do đã đứng yên một lúc lâu, tâm trạng lại căng thẳng quá mức, cơ bắp trên chân cậu ta co lại thành một cục lớn, đau đớn xuất hiện chui vào tận tim gan.

"CMN! Chuột rút!"

Hầu Tử ngã xuống đất, thể diện gì đó bây giờ cậu ta đều không cần, ôm lấy chân mình, trực tiếp la lớn trong hành lang: "Có ai không!? Tôi không chơi nữa, tôi không chơi!"

Trần Ca và Tiểu Uyển hiện tại đang ở tầng một. Hai người bọn họ mới vừa hợp lực dọa cho lão Tống cho ngây ngốc rồi đưa ra khỏi bối cảnh, đang đi từ trong lối ra của nhân viên đến nơi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vọng xuống từ tầng ba.

Vì bảo vệ các du khách an toàn, hai người không dám dừng lại, đi thẳng đến tầng ba.

Vừa đi vào hành lang, Trần Ca liền nhìn thấy Hầu Tư đang lăn lộn trên mặt đất. Anh ra hiệu cho Tiểu Uyển lui ra phía sau, tự mình mở đèn pin đi tới: "Cậu không sao chứ?"

"Tôi không chơi, tôi không chơi nữa đâu, anh để tôi đi đi."

Cùng với dáng vẻ của Hầu Tử lúc đi vào, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Trần Ca không lập tức đáp ứng. Anh ngồi xổm người xuống, nắm lấy đầu gối của Hầu Tử: "Dừng sức, duỗi thẳng chân ra."

Một bên giúp Hầu Tử xoa dịu cơn đau, một bên Trần Ca liếc nhìn bốn phía, trong lòng anh cũng cảm thấy rất kì quái: "Mình và Tiểu Uyển đều không ở trong nhà ma, tên nhóc này sao lại bị dọa sợ đến thế này?"

Trên mặt đất ngoại trừ hai con búp bê vải ra cũng không có gì khác thường, Trần Ca thử thăm dò hỏi một câu: "Người anh em, cậu vừa rồi trông thấy cái gì?"

"Tôi nhìn thấy cái gì, trong lòng anh còn không biết sao?" Hai mắt Hầu Tử đã ửng đỏ, dáng vẻ rõ ràng đã phải chịu uất ức rất lớn: "Hai con búp bê vải này đuổi theo tôi, có phải do anh điều khiển hay không? Anh chắc là trốn ở một bên vừa giám sát vừa trộm vui vẻ đúng không?"

"Búp bê vải đuổi theo cậu?" Trần Ca dừng lại một chút, không nói cho Hầu Tử sự thật, anh thật sự không muốn làm tổn thương tâm hồn nho nhỏ của đối phương: "Trước tiên để tôi đưa cậu ra ngoài."

"Đợi một chút, trong phòng còn có người bị khóa lại, sắp bị dọa phát điên rồi, tiện thể đưa cô ấy ra ngoài luôn đi." hầu Tử cầm điện thoại di động trò chuyện cùng Thi Linh.

Thừa dịp cậu ta không chú ý, Trần Ca nhặt hai con búp bê vải nằm dưới đất lên, đặt ở trên lòng bàn tay.

Búp bê vải không lớn lắm, cũng không được tinh xảo, giống như là của trẻ con tự làm đồ chơi trong giờ học thủ công tại trường.

"Hai đứa nhóc này có thể dọa một người trưởng thành đến mức chuột rút luôn?" Trần Ca duỗi ra một ngón tay điểm nhẹ lên khuôn mặt của một con búp bê, vậy mà anh lại từ trên người hai con búp bê này cảm nhận được một loại ghét bỏ khó chịu nhưng lại không có cách nào phản kháng, cho nên bất đắc dĩ phải tiếp nhận.

"Có chút thú vị..."

Nhờ có tiếng cầu cứu của Thi Linh, Trần Ca và Hầu Tử rốt cuộc cùng tìm được vị trí căn phòng cô ấy đang ở, từ bên ngoài mở cửa ra.

"Đừng sợ, tôi bây giờ sẽ mang hai người ra ngoài."

Bạn học nữ điềm đạm này vậy mà lại không để ý đến Trần Ca. Cô dựa vào góc tường, bờ môi trắng bệch như giấy, sợ đến mức cả nói chuyện cũng cà lăm: "Búp bê đang nhìn tôi, tôi trốn đến đâu, bọn đó đều nhìn đến đó!"

"Lại là búp bê?" Trần Ca nhìn vị trí trung tâm căn phòng, chỗ đó đang có hai con búp bê vải hơi lớn nằm ngang.

"Trước đó chúng nó đang ngồi! Thật đấy!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Thi Linh tràn đầy hoảng sợ.

"Tôi biết, đây đều là... hạng mục của chúng tôi." Trần Ca trấn an cô gái này một chút, đi tới bên cạnh búp bê. Hai con búp bê, một con có khâu vài cọng râu trên mặt, một con khác mặc một cái tạp dề bên ngoài quần áo.

"Nhìn hóa trang này thì hẳn có một con là cha, một con là mẹ." Anh cũng đặt hai con búp bê trên tay mình xuống đất. Bốn con búp bê giống như một gia đình bốn người.

"Cái này và số lượng người bị hại trong án diệt môn nhà trọ Bình An hoàn toàn trùng khớp. Hiện trường mà [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm] mô phỏng lại chính là nhà trọ Bình An, chẳng lẽ bốn con búp bê vải này là để đại diện cho bốn người bị hại?" Trần Ca vừa nghĩ đến đây, điện thoại màu đen trong túi anh đột nhiên rung lên. Khi anh lấy ra nhìn, bên trên màn hình nhiều thêm một cái thông báo.

[Quỷ may mắn đã chiếu cố bạn! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn duy nhất trong bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm]! Chấp niệm của người chết chưa buông được, hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, bọn họ mới có thể để cho bạn sử dụng.]

"Nhiệm vụ ẩn duy nhất? Bối cảnh mà điện thoại màu đen mở ra còn tự có nhiệm vụ ẩn nữa sao?" Chuyện này đối với Trần Ca mà nói là một phát hiện hết sức trọng đại: "Chấp niệm của người bị hại trong nhà trọ Bình An nhất định có liên quan đến Vương Kỳ, đưa Vương Kỳ ra ánh sáng công lý, để hắn ta phải nhận trừng phạt nên nhận, chắc cũng được xem như hoàn thành tâm nguyện của bọn họ?"

Trần Ca đỡ Thi Linh dậy, cùng Hầu Tử đi xuống tầng dưới, trong đầu lại miên man suy nghĩ chuyện của nhiệm vụ ẩn.

Sau khi bọn họ rời đi bằng lối đi của nhân viên, Trần Ca cũng không lập tức chạy về trong hiện trường bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm] mà một mình đi vào phòng đạo cụ, lấy [Thông báo tìm người của Vương Kỳ] lôi ra từ dưới đáy hòm.

"Món đồ chơi này hẳn là có chỗ dùng đối với người bị hại." Ôm lấy suy nghĩ cứ thử một lần, Trần Ca trở lại tầng ba, đi vào gian phòng mà Thi Linh đã vô tình lạc vào.

Vừa vào cửa, Trần Ca ngay lập tức nhìn thấy một màn rất kỳ quái.

Ba con búp bê đại diện cho cha mẹ và chị gái đều nằm nguyên một chỗ, nhưng con búp bê có vóc dáng nhỏ nhất lại nằm nhoài ra cửa ra vào, tựa như đang chuẩn bị ra ngoài.

Trần Ca cầm lấy một bên chân búp bê lên trước mặt, tỉ mỉ xem xét. Con búp bê này giống như đang giả chết bị phát hiện, không chỉ không đáng sợ, anh còn cảm thấy có chút đáng yêu: "Tàn niệm của người chết chắc là đều ký thác trên người chúng nó."

Đóng cửa phòng lại, Trần Ca mang theo con búp bê ngồi xuống ngay trung tâm căn phòng: "Có lẽ, chúng ta có thể nói chuyện."