"Tám?"
"Cậu đùa cái gì thế?"
Lời lão Triệu nói vừa dứt ra khỏi miệng, nhịp tim của tất cả mọi người bắt đầu tăng tốc. Ánh sáng bên trong bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm] rất u ám, mọi người đồng thời nhìn lẫn nhau, cả cơ thể dường như đã đông cứng lại rồi.
"Người thứ tám ở đâu?"
"Đừng hoảng hốt!" Vào thời khắc mấu chốt, anh Phong lấy điện thoại di động, đang muốn mở ra, từ một bên khác của hành lang, tiếng xiềng xích đột nhiên trở nên dồn dập gấp gáp.
"Có người đến!"
Bên này anh Phong vừa mới mở màn hình khóa ra, góc rẽ của hành lang đột nhiên xuất hiện một con quái vật cả người dính đầy máu tươi.
Thời cơ vừa vặn trùng khớp, quái vật này dường như đã sớm dự đoán được vị trí chính xác của bọn họ.
"Đó là thứ gì?!"
Bên dưới đồng phục bác sĩ dính đầy máu tươi là một sợi xiềng xích kéo lê trên mặt đất. Đầu quái vật này cúi thấp, trong tay kéo theo một cây búa sắt dính đầy chất lỏng màu đỏ đang nhỏ giọt.
Tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, chỉ có một mình anh Phong là còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh. Cậu ta không nghe lời Trần Ca đã khuyến cáo từ trước, trực tiếp mở đèn pin bên trong nhà ma.
Một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào con quái vật đang đứng xa xa nơi hành lang.
Ánh đèn đã hấp dẫn sự chú ý của quái vật. Tóc đen hai bên trượt xuống, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt đó, tất cả lông tơ trên người bọn họ đều dựng đứng lên. Khuôn mặt của con quái vật này được tạo thành từ vô số khuôn mặt nam giới khác nhau, vết tích khâu vá trải rộng khắp ngũ quan, chằng chịt ghê người!
Cùng vào thời điểm ánh đèn sáng lên, quái vật dường như đã bị kí©h thí©ɧ, bắt đầu nổi điên, kéo theo búa sắt nhỏ máu chạy như bay tới chỗ bọn họ!
Xiềng xích va đập lên vách tường, tiếng bước chân nặng nền dồn dập vang lên trong hành lang chật hẹp. Thân hình bệnh hoạn, điên cuồng kia ngày càng tới gần. Trong nhóm sinh viên Pháp y, không biết ai là người đầu tiên lùi về sau một bước, ngay sau đó hiệu ứng dây chuyền bắt đầu xảy ra, không ai còn bận tâm đến chuyện tìm cho ra người dư ra kia, bọn họ tranh nhau chạy tứ tán.
Có người trốn vào căn phòng lân cận, có người xông vào trốn dưới cầu thang tầng hai, còn có người chạy thẳng vào bên trong tầng một.
Cảnh tượng bên trong tối lờ mờ, tất cả mọi người đều bị quái vật phía sau dọa sợ, tiếng xiềng xích và tiếng bước chân ngày càng gần khiến họ kinh hãi.
Tìm lợi tránh hại là điểm giống nhau của mọi sinh vật, cũng là yếu tố bảo đảm để các sinh vật không ngừng tiến hóa lên cao. Vào lúc đại não phát hiện ra nguy hiểm đang cận kề, bọn họ theo bản năng lựa chọn trốn thoát.
Tiểu Tuệ lúc đầu là người đứng gần cầu thang nhất, khi quái vật vọt tới, cô có chút không biết làm sao, lúc này người đàn ông đứng bên cạnh cô đột nhiên hướng về phía dưới lầu chạy vọt xuống.
Bị sự sợ hãi làm cho choáng váng đầu óc, Tiểu Tuệ không suy nghĩ nhiều ngay lập tức chạy theo sau lưng người kia. Cô lúc này chỉ nghĩ nhất định không được để quái vật đuổi kịp mình.
Điện thoại cũng không biết đã bị ném tới chỗ nào, các sinh viên Pháp y từ nãy đến giờ vẫn luôn ngụy trang thành bình tĩnh, lý trí cuối cùng cũng bị đánh vỡ, bên trong hành lang không ngừng vang lên những tiếng thét.
Đám người bị tách lẻ ra, hỗn loạn tưng bừng.
Tiểu Tuệ chạy theo bóng người phía trước đi xuống tầng một, tầng ba ở trên đỉnh đầu không ngừng vang lên tiếng thét chói tai. Xích sắt va đập vào cầu thang, tựa như con quái vật kia cũng đang chạy theo vào hành lang!
Tiểu Tuệ không dám quay đầu lại nhìn, bắt đầu chạy nhanh hơn, cố gắng theo sát bóng người trước mặt, sợ mình sẽ bị bỏ lại.
Nhạc nền quái dị văng vẳng lên bên tai, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, nỗi bất an cùng sợ hãi từ từ nhấn chìm Tiểu Tuệ, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự kinh hoàng.
Càng là như vậy, cô lại càng không dám đứng lại một mình.
Cô cố gắng hết sức để đuổi kịp bóng người trước mặt, trong ngôi nhà ma tối tăm và đáng sợ, bóng dáng đó trở thành chỗ dựa duy nhất cho cô.
"Hai người ở cùng nhau, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Tiểu Tuệ không dám tưởng tượng cảnh một mình cô bị ném vào trong tình cảnh khủng khϊếp như thế này. Vì để tránh cho tình huống đó không xảy ra, cô một lần nữa cắn chặt răng tăng tốc, chủ động nắm lấy quần áo của người kia.
Tiếng xiềng xích va chạm sau lưng dần dần đến gần, người trước mặt Tiểu Tuệ dẫn cô xuống tầng một, tùy tiện tìm một căn phòng để trốn vào.
"Ngõ cụt?" Tiểu Tuệ dừng trước cửa ra vào một chút, người đàn ông bên người không chút do dự trốn vào giữa tủ quần áo duy nhất trong phòng.
Chuyện đã đến nước này rồi, Tiểu Tuệ chỉ còn lại hai lựa chọn duy nhất. Thứ nhất là một mình chạy trốn, thứ hai là cùng người kia trốn vào trong ngăn tủ.
Tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất ngày càng rõ ràng, cô cũng vội trốn vào trong tủ.
Khi cánh cửa tủ khép lại, cô giống như đã đi vào một thế giới khác, yên tĩnh, đen tối, điều duy nhất khiến cô an tâm là bên cạnh mình còn có một đồng bạn.
Trang điểm trên mặt sớm đã trôi mất, Tiểu Tuệ che kín miệng mình, theo khe hở trên cửa tủ nhìn ra bên ngoài.
Xích sắt kéo trên mặt đất, người mặc chiếc áo khoác bác sĩ nhuốm máu đứng tại cửa ra vào. Búa sắt gõ vào khung cửa, khuôn mặt được khâu lại vươn vào trong phòng.
Nhịp tim của Tiểu Tuệ đập như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô cắn chặt ngón tay mình, núp ở trong góc tủ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: "Không được qua đây, tuyệt đối không nên đến đây."
Có lẽ là Thượng Đế nghe thấy giọng nói của cô, tên bác sĩ đẫm máu kia chỉ nhìn vào một chút, rất nhanh đã kéo theo búa sắt rời đi.
Nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống, Tiểu Tuệ thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng vào cánh tay người bên cạnh: "Quái vật hình như không phát hiện ra chúng ta. Đợi một chút nữa, chúng ta đi ra ngoài tụ họp với mọi người."
Trong góc tủ chật hẹp chỉ có thể nghe thấy giọng nói của một mình Tiểu Tuệ. Gần nửa ngày cũng không nghe được lời đáp lại, cô cảm thấy hình như có gì đó hơi là lạ, quay đầu nhìn.
Người đàn ông cùng cô trốn trong góc tủ có hình thể cân xứng, không mập không ốm.
"Không phải Hầu Tử và lão Triệu, anh Phong cao hơn cậu ta, Hạc Sơn thì lại thấp hơn." Tiểu Tuệ thăm dò kêu một tiếng: "Lão Tống?"
Như cũ không có ai đáp lại, nhịp tim Tiểu Tuệ vô thức đập nhanh hơn: "Lão Triệu nói trong chúng ta nhiều thêm một..."
Máu toàn thân bắt đầu dồn lêи đỉиɦ đầu, l*иg ngực cô căng cứng, có một cảm giác không thể hít thở nổi. Tiểu Tuệ lấy điện thoại di động trong túi ra, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình, chiếu vào hướng bên cạnh.
Trong ngăn tủ bị bóng tối lấp đầy, một gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn xa lạ đang chăm chú nhìn cô.
Điện thoại tuột khỏi đầu ngón tay, sau hai ba giây tuyệt đối im lặng, một tiếng hét gần như xuyên thủng màng nhĩ từ trong tủ truyền ra!
Tiểu Tuệ liều mạng lùi về sau, nhưng không gian trong tủ chỉ rộng chừng đó, khi cô lùi về sau, phần gáy đập vào trên vách tủ.
Không biết là do đau hay là do sợ hãi quá độ, đàn chị ăn mặc trang điểm thời thượng đưa tay lên ôm đầu ngã xuống đất, bộ dạng trông như sắp chết đến nơi.
"Tôi đã sớm nói với cô rồi, trong nhà ma của tôi không được nghịch điện thoại di động." Trần Ca đẩy cửa tủ ra, nhặt chiếc điện thoại di động trên mặt đất lên nhét vào trong túi của cô gái, lấy điện thoại của mình ra liên lạc với Từ Uyển: "Tiểu Uyển, tạm thời đừng cho bọn họ đi xuống tầng một."
Giao nhiệm vụ xong, anh cõng Tiểu Tuệ lên, đi vào nhà vệ sinh, đẩy mở lối đi dành cho nhân viên ở trong bồn tắm, đưa cô nàng đi ra ngoài.
"Nhân lực quả thật có chút không đủ xài." Sau khi tìm một cái khăn lông đắp lên trán Tiểu Tuệ, Trần Ca một lần nữa đi vào trong bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm].
"Bây giờ còn lại sáu người."
Trần Ca phục hồi lại cửa đường hầm như cũ, bấm gọi cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, cô bây giờ đang ở đâu?"
"Trên tầng hai ở căn phòng thứ nhất bên trái chỗ ngoặt có người, đợi lát nữa tôi ép người này đi ra, anh có thể đi từ phía bên phải qua, cho người này một chút "kinh hỉ"."
"Tiểu Uyển, cô học xấu."
"So với ông chủ, tôi còn chưa học được bao nhiêu."