Chương 13: Đây Là Trời Muốn Diệt Ta?

Trần Ca tập trung tinh thần nhìn vào màn hình điện thoại di động. Bàn quay quay càng ngày càng chậm, một tiếng vang nhỏ vang lên, kim đồng hồ dừng lại tại một hướng nào đó.

[Hoàn thành rút thưởng, chúc mừng bạn nhận được đạo cụ đặc biệt hiếm có: [Thư tình bị nguyền rủa] (xác suất trúng thưởng là ba phần nghìn)!

Hai mắt lồi ra bên ngoài, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt, từ giờ phút rơi xuống từ tòa nhà cao tầng, cô đã trở thành một điều cấm kỵ trong sân trường. Giày múa màu đỏ, đồng phục nhuốm máu, tất cả những gì về cái tên ấy đều trở thành chủ đề không thể nhắc tới. Người ta giả vờ quên đi cô ấy, cho đến một ngày, có một người nhận được thư tình của cô...

"Lần đầu rút thưởng rút trúng lệ quỷ, mở khóa danh hiệu hiếm có: [Lệ quỷ chiếu cố bạn].

[Lệ quỷ chiếu cố bạn]: Lúc mang danh hào này trên người, có một tỉ lệ nhất định nhận được sự trợ giúp của lệ quỷ.]

Nhìn thấy nhắc nhở trên màn hình điện thoại di động, Trần Ca đột nhiên có cảm giác thiếu dưỡng khí: "[Thư tình bị nguyền rủa]? Xác suất ba phần nghìn? [Lệ quỷ chiếu cố bạn]? Quái vật trong gương còn chưa hiểu rõ ràng, bây giờ lại rút trúng một lệ quỷ! Cái này rõ ràng là trời muốn diệt ta!"

Anh bây giờ có chút hối hận, không nên tự an ủi mình trước khi quay thưởng: "Bình tĩnh lại! Không thể tự mình loạn trận địa, bây giờ mọi chuyện còn chưa đến trường hợp tệ nhất, quay trúng lệ quỷ không đồng nghĩa với việc nó sẽ xuất hiện bây giờ, mình còn có thời gian để cứu vãn tình thế, có lẽ mình nên tới chùa miếu gần đây xin một lá thăm."

Anh cất điện thoại đi, đang muốn cất nó vào túi, đầu ngón tay bỗng nhiên đυ.ng phải vật gì đó.

Cúi đầu xuống nhìn, Trần Ca phát hiện trong túi của mình chẳng biết từ lúc nào đã bị nhét vào một tờ giấy viết thư ố vàng.

Trong lòng anh ngay lập tức xuất hiện cảm giác bất an, run rẩy lấy lá thư ra, bên trên có một câu được bện ra bằng tóc ----- "Mình thích cậu".

"Bình tĩnh cái rắm! Cô thích điểm nào ở tôi, tôi thay đổi là được mà!"

Chữ viết trên giấy linh động xinh đẹp, nếu như không phải dùng tóc bện lại, nhất định sẽ càng vui trong mắt đẹp trong lòng.

Trần Ca đứng bên trong sương phòng phía Tây, tay cầm giấy viết thư, sắc mặt tái xanh: "Thật không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên trong đời mình nhận được thư tình, vậy mà lại dùng hình thức này xuất hiện."

"Ông chủ! Một mình anh ở đó lầm bầm làu bàu cái gì vậy?" Tiểu Uyển từ bên ngoài đi vào phòng, cô vừa bày trí xong các người giấy trong chính phòng.

"Không có gì hết, tôi chỉ đang suy nghĩ rằng nếu một người tự hiểu rằng bản thân mình không sống được lâu nữa, người đó có phải sẽ quên hết chấp niệm, đi làm chút chuyện có ý nghĩa hay không thôi." Trần Ca ngẩng đầu nhìn Tiểu Uyển đã hóa trang bằng [Liễm Dung]: "Ví dụ, vì sự sinh sôi nảy nở của nhân loại góp thêm một phần sức lực của mình."

Trần Ca chỉ là thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới Từ Uyển lại lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, dần dần trở nên nghiêm túc.

"Tiểu Uyển, chẳng lẽ cô muốn đáp ứng tôi? Đệt, tôi còn chưa chuẩn bị cẩn thận, như thế này có phải quá tùy tiện hay không? Mặc dù hai người chúng ta rất ăn ý với nhau, cũng cùng nhau làm việc một thời gian khá lâu rồi, nếu như nhất định phải sinh sôi nảy nở mà nói kỳ thật cũng không phải không thể...." Trần Ca không khỏi cảm giác có chút khẩn trương.

"Không phải, ông chủ anh hiểu lầm ý tôi rồi, chỉ là vừa rồi lúc mới mở cửa đi vào tôi nhìn thấy anh có hai cái bóng, có chút tò mò." Từ Uyển đưa tay chỉ về phía sau lưng Trần Ca: "Đây cũng là hạng mục mới của nhà ma chúng ta sao?"

"Có hai cái bóng?!"

Trần Ca quay đầu nhìn, phía sau mình có hai cái bóng một lớn một nhỏ đang từ từ lại gần nhau, cuối cùng hợp lại với nhau thành một.

"WTF!"

Anh không nói hai lời, lôi Từ Uyển chạy ra khỏi nhà ma.

Một lần nữa được mặt trời chiếu vào người, Trần Ca mới lấy lại được bình tĩnh. Anh cũng không nói rõ ràng cho Từ Uyển biết nguyên nhân, trực tiếp ngồi xuống bậc thang bên cửa nhà ma.

"Ông chủ, anh gần đây luôn nghi thần nghi quỷ, là do áp lực quá lớn sao?" Từ Uyển ngồi xuống bên cạnh Trần Ca: "Anh không thể tự tạo áp lực lớn như vậy cho mình, mọi chuyện thế nào rồi cũng sẽ tốt lên. Giữa trưa anh muốn ăn cái gì, tôi đi mua cơm trưa cho anh."

Nghe được lời của Từ Uyển, Trần Ca cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: "Giống cô là được rồi, còn chuyện khác nữa, cô đi tẩy trang trước đi, đừng có dọa sợ đầu bếp nhà ăn."

"Vâng."

Sau khi Từ Uyển rời đi, Trần Ca lại lấy phong thư tình kia ra xem: "Mình tận mắt thấy có hai cái bóng dung hợp lại với nhau, có phải đó là dấu hiệu cho thấy mình đã bị lệ quỷ quấn thân, bây giờ nó đang ẩn nấp bên trong bóng của mình?"

Nơi nào có ánh sáng nơi đó nhất định phải có cái bóng, Trần Ca nhìn cái bóng của mình, hai mắt không chớp lấy một lần: "Mình đang giữ danh hiệu [Lệ quỷ chiếu cố bạn], có một tỉ lệ nhất định nhận được sự trợ giúp của lệ quỷ, nếu như cái danh hiệu này thật sự có thể sử dụng, quay trúng lệ quỷ không nhất thiết là một chuyện xấu."

Anh bây giờ chỉ có thể tự an ủi mình như thế, trên thực tế trong lòng anh vẫn rất rõ ràng, lệ quỷ sở dĩ được gọi là lệ quỷ, là bởi vì trước khi chết nó mang oán niệm đầy mình, toàn thân tản ra ác độc và nguyền rủa. Cùng với loại ma quỷ này ở chung, chỉ cần không cẩn thận một chút, kết cục chỉ có thể dùng từ mười phần thê thảm để hình dung.

Ăn cơm trưa xong, Trần Ca cầm lấy đơn tuyên truyền của nhà ma ngồi ở cửa ra vào, du khách lui tới rất nhiều, nhưng người thật sự muốn đi vào tham quan lại chẳng có mấy ai.

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Ca mở trang chủ ứng dụng video ngắn của mình ra xem, phát hiện đã nhiều thêm mấy chục tin nhắn riêng.

Ngoại trừ mấy lời chửi rủa và quảng cáo, Trần Ca lần lượt trả lời từng người một, rất nhanh sau đó anh đã thấy được tin nhắn của Hạc Sơn.

Sinh viên Pháp y giản dị thật thà này đã bí mật trò chuyện riêng với Trần Ca, nói rằng diễn đàn của trường cậu ta đã nổ tung. Sau khi biết được chuyện hoa khôi lạnh lùng bị dọa phát khóc, một đám đàn anh mỗi người đều đang xoèn xoẹt mài dao, chuẩn bị đi san bằng nhà ma, thậm chí còn có người đăng lên lệnh phát động xuất chinh, đã có mười mấy người báo danh hưởng ứng.

"Tuổi trẻ thật tốt." Trần Ca nhếch miệng cười, trong đầu anh đã bắt đầu hình dung ra mười mấy thiếu niên cường tráng tiết ra hormone mạnh mẽ, run rẩy co rúm lại trong căn nhà ma ám của mình.

"Chờ mình hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm, cứ để bọn nhóc này thử một chút bối cảnh mới, xem xem bối cảnh được di động đánh giá chỉ số la hét một sao rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ."

Nghĩ đến nhiệm vụ thử nghiệm, Trần Ca lại trở nên nghiêm túc. Nhiệm vụ này chỉ có thể làm một lần, nếu như thất bại, bối cảnh kinh dị tương ứng sẽ vĩnh viễn không thể mở khóa được.

Anh mở điện thoại màu đen ra xem, nhớ kỹ tin tức nhiệm vụ vào trong đầu của mình.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, sau khi xác định địa điểm nhiệm vụ, Trần Ca bắt đầu lên mạng tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan đến nơi này.

"Nhà trọ Bình An ở ngoại ô phía Tây thành phố Cửu Giang..."

Không ngừng gõ tìm kiếm tên địa điểm cũng không tìm được cái gì, về sau kéo ra một vài trang, Trần Ca mới nhìn thấy một vài thứ liên quan đến nhà trọ này trên một trang web mua bán nhà cũ ở thành phố Cửu Giang.

Đó là một tin nhắn khiếu nại, nói người bán giấu diếm tình huống thực tế, căn nhà trọ này thật ra là một tòa nhà có ma, sau khi đào tường ra, bên trong vẫn còn lưu lại vài vết máu pha tạp, mỗi ngày đến ban đêm đều có thể ngửi được một mùi hôi thối không thể giải thích.

Khiếu nại không có ai tiếp nhận, về sau cũng không giải quyết được gì, Trần Ca nhìn thoáng qua khoảng thời gian đăng tin, là khoảng chín tháng trước.

"Ở trong một ngôi thật sự có ma, đồng thời còn phải tìm ra hung thủ ẩn giấu, nhiệm vụ này đối với mình quả thật có chút khó khăn." Trần Ca học đại học ngành thiết kế đồ chơi chuyên nghiệp, bản thân anh chỉ am hiểu chế tác thủ công, đối với suy luận điều tra cơ bản là dốt đặc cán mai.

"Không dễ dàng, nhà có ma mình cũng không sợ, nhưng chỉ sợ hung thủ ở ngay sát vách, vào nửa đêm, xem mình là con mồi."