"Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy một ngôi nhà ma không đáng sợ như vậy."
"Các đạo cụ quá giả tạo. Sau khi đi một vòng, tao không những không thấy sợ mà còn rất muốn cười."
"Những người theo chủ nghĩa duy vật không có gì phải sợ."
"Tao đã nói là chán lắm rồi mà, còn không bằng ở ký túc xá cày game. Côn của tao đã lên cấp 80 rồi."
Tại lối vào [Ngôi nhà kinh dị] ở phía Tây ngoại ô thành phố Cửu Giang, một nhóm học sinh đi chung xe đạp không hề lưu luyến rời đi.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Ca đang cầm một đống đơn tuyên truyền về nhà ma cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hù dọa người khác là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, nhưng người hiện đại trải qua sự tẩy rửa của nhiều loại phim kinh dị khác nhau có tâm lý tố chất cực mạnh, đi vào nhà ma cũng giống như đi vào sân sau nhà mình vậy.
"Ông chủ!"
Sau lưng vang lên một giọng nữ trong trẻo, Trần Ca quay đầu nhìn, chỉ thấy một "thây ma" mặc đồng phục y tá, dáng người nhỏ nhắn với bộ ngực đầy kiêu hãnh tức giận chạy ra khỏi nhà ma.
"Có chuyện gì vậy, Tiểu Uyển?" Cô gái này tên là Từ Uyển, là một diễn viên vừa rồi đóng vai quỷ quái trong nhà ma.
"Mấy tên nhãi khốn nạn vừa rồi muốn lợi dụng đυ.ng chạm tôi!" Cô nàng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hóa ra cô nàng đến đây để cáo trạng...
"Thật là quá đáng, bọn chúng ngay đến cả thây ma cũng không tha." Là ông chủ, Trần Ca tất nhiên phải thay Tiểu Uyển lên tiếng: "Tôi đi tìm quản lý khu vui chơi báo cáo tình hình, phân phối một chút theo dõi."
"Không cần phiền phức như vậy, vừa biết được đối phương có ý đồ này, tôi đã chủ động ra oai phủ đầu, đánh cho bọn chúng một trận." Từ Uyển vừa nói vừa phủi phủi vết máu trên đồng phục y tá của mình: "Cái này không phải là hóa trang đâu."
"Ừ, cô làm không sai, con gái nên học cách tự bảo vệ mình." Trần Ca lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc mắt nhìn hoàng hôn: "Hôm nay chúng ta làm tới đây thôi, đoán chừng cũng không có bao nhiêu du khách, thông báo cho những người khác đi, chúng ta tan ca sớm một chút."
Sau khi anh nói xong, cô gái hóa trang thành thây ma trước mặt không hề nhúc nhích.
"Còn có chuyện gì nữa không?"
"Ông chủ..." Từ Uyển muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chầm chậm rút ra từ trong túi một lá thư đưa tới: "Đây là đơn từ chức của Đào Minh và Tiểu Ngụy. Anh đối xử với bọn họ quá tốt, bọn họ xấu hổ không dám trực tiếp nói với anh, vậy nên chỉ có thể nhờ tôi chuyển cái này cho anh."
"Bọn họ muốn rời đi?" Trần Ca sửng sốt một lát, nhận lấy phong bì: "Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cô cũng tan ca sớm một chút đi."
"Vâng, tôi đi tẩy trang đây."
Nhìn "thây ma" nhỏ nhắn đáng yêu kia rời đi, Trần Ca yên lặng châm cho mình một điếu thuốc.
Nửa năm trước, cha mẹ anh biến mất một cách bí ẩn, chỉ để lại ngôi nhà ma này. Để tượng niệm hai người, Trần Ca đã nghỉ việc, tập trung hết sức lực kinh doanh ngôi nhà ma này, hy vọng có thể làm thật tốt. Đáng tiếc thời đại biến chuyển quá vội vàng, ngành kinh doanh nhà ma cũng đang phải chịu áp lực cạnh tranh vô cùng khốc liệt, bản thân nó lại không được ưa chuộng lắm, tồn tại rất nhiều hạn chế.
Cùng một cảnh tượng đáng sợ, đã xem qua một lần rồi thì khi xem lại sẽ trở nên nhàm chán, mà không ngừng đổi mới lại cần một nguồn tiền lớn đổ vào.
Bắt đầu từ mấy tuần lễ trước, hoạt động kinh doanh của nhà ma đã thu không đủ chi, tiền vé vào cửa một ngày còn không đủ số lẻ của phí điện nước.
"Không biết mình còn có thể chống đỡ được đến bao lâu."
Dập tắt điếu thuốc, Trần Ca đang chuẩn bị trở lại nhà ma, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục của khu vui chơi Tân Thế Kỷ đi tới. Nhìn thấy ông ta, Trần Ca giống như chuột trông thấy mèo, tốc độ bước chân nhanh chóng tăng lên.
"Còn giả bộ không nhìn thấy tôi?" Người đàn ông trung niên nắm lấy vai Trần Ca: "Hôm nay phải nói rõ ràng mọi chuyện, cháu đã nợ tiền điện tiền nước và phí thuê địa điểm đã hai tháng nay rồi, phía trên một mực đốc thúc chú, khiến bây giờ chú phải gánh áp lực rất lớn!"
"Chú Từ, không phải là cháu không muốn trả, mà là gần đây tài chính có chút khó khăn, chú lại thư thả cho cháu thêm một tháng nữa đi."
"Tháng trước cháu cũng nói như vậy."
"Cháu cam đoan với chú, đây tuyệt đối là tháng cuối cùng." Trần Ca vỗ ngực, vẻ mặt chân thành.
"Việc kinh doanh nhà ma hiện đang đình trệ, không thu hút được du khách. Chú đã nói với cháu là đừng có cố chấp nữa." Người tên là chú Từ nhìn thấy phong bì trên tay Trần Ca, sức lực trên cánh tay dần dần giảm xuống: "Cháu còn trẻ như vậy, làm cái gì mà không được, hà tất phải sống mệt mỏi như vậy?"
"Chú Từ, cháu biết chú cũng chỉ là muốn tốt cho cháu, nhưng tòa nhà ma này đối với cháu còn có ý nghĩa khác, đó là tưởng niệm mà cha mẹ để lại cho cháu." Giọng nói của Trần Ca trầm thấp, tựa như không muốn để cho nhiều người nghe thấy.
Chuyện của cha mẹ Trần Ca, người đàn ông trung niên làm nhân viên quản lý của khu vui chơi cũng biết rất rõ ràng. Ông không trả lời, qua vài giây sau mới khẽ thở dài một tiếng, dường như bị chuyện này làm cho mềm lòng: "Chú có thể phần nào hiểu được suy nghĩ của cháu, được rồi, chú sẽ cố gắng hết sức giúp cháu trì hoãn thêm vài tuần."
"Cảm ơn chú Từ!"
"Đừng cảm ơn chú, cháu tốt nhất vẫn nên đi ăn gì đó lót dạ, bán vé vào cửa nhà ma nhiều thêm một chút."
Sau khi tiễn người quản lý khu vui chơi đi, Trần Ca trực tiếp quay trở lại nhà ma, bắt đầu làm công việc lặp đi lặp lại hàng ngày của mình, kiểm tra thiết bị bị hao tổn, bảo trì đạo cụ, quét dọn vệ sinh.
"Máu nhân tạo trong phòng sửa chữa đã gần hết, phải mua một lô mới; lối đi này lệch vào bên trong, có lẽ có thể che đi điểm mù thị giác của du; con búp bê đã rách nát cần phải sửa chữa lau chùi; hả? Đèn công nghệ mình lắp ở đây đâu rồi? Bị ai trộm mất rồi sao?"
Trong mắt người ngoài, anh là ông chủ của một ngôi nhà kinh dị, là một chàng trai trẻ đầy triển vọng tự mình lập nghiệp, thực ra chỉ có chính bản thân anh mới biết nỗi niềm chua xót phía sau.
Đồng thời, những ngôi nhà ma cũng là loại hàng tiêu thụ một lần, nhiều ngôi nhà ma trên thị trường di chuyển khắp các thành phố để liên tục thu hút khách du lịch mới đến tham quan. Một ngôi nhà ma được đặt cố định ở một nơi như của Trần Ca nhất định không thể tồn tại lâu, trừ khi nó cực kỳ nổi tiếng và thu hút được rất nhiều người đến xem.
Anh có thể bằng sức một người chống đỡ trong một thời gian dài như vậy cũng thật không dễ dàng.
Kéo theo con búp bê bị đập nát, Trần Ca tiến vào phòng sửa chữa. Anh học đại học chuyên ngành thiết kế và chế tạo đồ chơi, rất nhiều búp bê và máy móc trong nhà ma đều do chính anh tự mình thiết kế.
Quá trình sửa chữa phức tạp và đơn điệu, đòi hỏi da của búp bê phải được khâu lại, tô lại và mài mòn đi.
"Thiếu một chút máu, mình nhớ hình như trên lầu vẫn còn ít hàng tồn."
Nhà ma phân làm ba tầng. Tầng một và tầng hai dùng để bố trí những cảnh tượng kinh hoàng, tầng ba thì là phòng chứa đồ.
Mở cánh cửa gỗ dính đầy tro bụi ra, khắp nơi trong phòng chất đầy các loại thiết bị bị đào thải, trong đó phần lớn đều là cha mẹ của anh lúc kinh doanh nhà ma để lại.
Nhìn vật sẽ vô thức nhớ đến người, thế nên Trần Ca rất ít khi tới nơi này.
"Nhoáng một cái mà đã qua hơn nửa năm."
Nhìn số trang thiết bị quen thuộc, Trần Ca nhớ tới tuổi thơ của mình.
Khi đó bọn họ còn đang điều hành một ngôi nhà ma di động, cha mẹ anh đưa anh đi khắp các thành phố khác nhau, đôi khi hai vợ chồng bận rộn sẽ ném Trần Ca một mình vào trong hậu trường, cùng với đủ loại đạo cụ ma quái làm bạn, từ bé đã được bồi dưỡng như thế khiến Trần Ca dần trở nên vô cùng to gan.
Rốt cuộc, khi các bạn cùng lứa chơi trò chơi xếp hình bảng chữ cái, anh đã ôm lấy mô hình đầu người chạy nhảy khắp nơi.
"Tất cả đều là hồi ức."
Bất tri bất giác, Trần Ca đi tới bên cạnh chiếc hòm gỗ nơi cất giữ đồ đạc của cha mẹ mình, bên trong bày một con búp bê vải thô ráp và một chiếc điện thoại di động đen nhánh.
Búp bê vải là món đồ chơi đầu tiên mà Trần Ca làm được khi còn bé, nhưng còn chiếc điện thoại này anh hoàn toàn không có ấn tượng.
Hai thứ đồ này là do cảnh sát tìm thấy trong một bệnh viện bỏ hoang ở ngoại ô, về phần tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt cha mẹ Trần Ca lại đến đó đến bây giờ vẫn không ai biết nguyên nhân.
"Đã qua lâu như vậy rồi, hai người rốt cuộc đang ở đâu?" Trần Ca ôm lấy con búp bê vải, bóp bóp khuôn mặt của nó, khe khẽ thở dài: "Mình còn phải tranh thủ thời gian đi tìm máu giả nữa, nếu như không thể chống đỡ qua được giai đoạn ế ẩm này, căn nhà ma này có thể thật sự phải đóng cửa chuyển nhượng mất thôi."
Trần Ca chỉ là đang lầm bầm làu bàu một mình, nhưng khi anh nói đến việc đóng cửa ngừng kinh doanh, màn hình của chiếc điện thoại di động màu đen vốn đang im lìm nằm trong hòm gỗ đột nhiên lóe sáng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy? Công nghệ đen? Hiện tượng siêu nhiên?"
Nếu như là người khác, phỏng chừng tim sẽ bắt đầu đập nhanh hơn, lo lắng nhìn quanh bốn phương trái phải, lòng bàn tay không ngừng rỉ mồ hôi, phản ứng của Trần Ca lại rất trực tiếp. Anh cầm điện thoại di động đưa lên tầm mắt, bắt đầu xác nhận hai lần.
"Trước kia mình đã thử dùng chiếc điện thoại di động này cả trăm lần vẫn không bật được nó lên. Tại sao hôm nay lại tự bật lên vậy? Chiếc điện thoại này được tìm thấy ở nơi cha mẹ mình biến mất, chẳng lẽ họ biết được hiện tại tình hình của mình rất khó khăn, cho nên chủ động liên lạc với mình?"
Kìm nén sự hưng phấn trong lòng, Trần Ca vuốt màn hình. Trên màn hình điện thoại tối tăm chỉ có độc một ứng dụng, lấy hình ảnh nhà ma làm biểu tượng.
"Không giống như trong tưởng tượng của mình, nhưng biểu tượng này trông quen quen. Hình như đó là cửa lớn nhà ma của mình!"
Trần Ca cau mày mở ứng dụng ra, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ đẫm máu ----- [Bạn có tin trên thế giới này có ma không?]
Trên thế giới này có ma không, đây là một vấn đề mang màu sắc của chủ nghĩa triết học siêu thực, đối với boy kỹ thuật như Trần Ca, độ khó rất cao.
"Chắc là có nhỉ..."
Trần Ca đưa ra lựa chọn của mình. Mấy giây trôi qua, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một dòng chữ mới.
[Trong lòng bạn nghĩ gì, đáp án chính là cái đó. Kể từ giờ phút này, bạn sẽ chính thức kế vị tôi, trở thành chủ nhân mới của ngôi nhà kinh hoàng. Đương nhiên, đây không phải là một chuyện đáng mừng. Ở giai đoạn cuối của giáo trình hướng dẫn người mới, tôi muốn dành cho bạn một lời khuyên: Tự sát là hành vi hèn nhát nhất, hãy cố gắng mà sống sót!]
"Lượng thông tin quá lớn rồi! Nhưng tại sao ngữ điệu nói chuyện trung nhị này lại có chút giống cha mình nhỉ?"
Trần Ca lại một lần nữa ấn mở biểu tượng của ứng dụng ngôi nhà ma, lúc này một giao diện hoàn toàn mới xuất hiện:
[Ngôi nhà kinh dị ở phía Tây thành phố Cửu Giang
Tình trạng: Đang trên bờ vực phá sản.
Đánh giá tích cực: Không.
Số lượng khách hôm nay: 4.
Số lượng khách ghé qua trong tháng: 10.
Thành viên nhóm ma quỷ của tôi: Không.
Đạo cụ kho của tôi: Không.
Thành tựu mở khóa: Không.
Bối cảnh thiết lập hiện có: Đêm hồi sinh của thây ma (Đạo cụ tệ hại, diễn viên kém cỏi, không có cốt truyện và logic, chỉ số la hét bằng không); Minh hôn (Sinh thời không phải vợ chồng, người chết mai táng cùng huyệt, vợ quỷ truy hồn, chỉ số la hét nửa sao).
Bối cảnh kinh dị có thể mở khóa: Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm (Một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm sống trong một khu chung cư đổ nát. Hắn ta cầm kéo và búa sắt, lang thang ngoài cửa nhà bạn, chỉ số la hét một sao); Phòng bệnh thứ ba (Bệnh viện bị bỏ hoang này phát ra âm thanh kỳ quái mỗi đêm, là một phóng viên viết báo, bạn sẽ đi vào tìm hiểu thực hư, chỉ số la hét ba sao); Xe tang tuyệt mệnh (Xe tang chở người chết đã lên đường. Nếu nó không thể rời đi trong vòng một giờ, bạn sẽ bị nhốt trong xe mãi mãi, chỉ số la hét hai sao).
Nhiệm vụ mỗi ngày: Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày trong ngôi nhà kinh dị sẽ nhận được phần thưởng tương ứng và mở khóa thêm bối cảnh kinh dị.
Điều kiện mở rộng nhà ma: Số du khách trong tháng này vượt quá 100, đánh giá tốt đạt hơn 60% (Sau ba lần mở rộng, ngôi nhà kinh dị sẽ được thăng cấp thành mê cung run rẩy).
Bàn xoay kinh dị (Bạn có thể xoay bàn xoay bằng cách tiêu thụ giá trị kinh hãi do khách đến thăm ngôi nhà ma tạo ra): Sống chết có số, giàu có nhờ trời, ở đây có linh quả gia tăng tuổi thọ, cũng có hồn ma hung ác tràn đầy hận thù.
Chức năng khác: Chưa mở khóa.]