Cuối tháng 6, trời nóng bức, đường phố đông nghịt người. Thế Anh trở tôi về nhà. Ngồi sau lưng nó, tôi thấy bình yên đến lạ, cảm giác như được che chở, thật thích!
Đến nhà tôi, tôi bảo nó về trước, tôi muốn tự nói chuyện với mẹ.
" Được không đấy?" Nó nghi hoặc hỏi tôi.
" Mày nghĩ tao là ai, yên tâm, làm được mà."
" Cẩn thận nhé, có gì gọi ngay cho tao, tao luôn ở nhà."
Tôi cười nhạt, " Ừ ".
Nói với nó vậy thôi chứ quả thực tôi cũng cảm thấy sợ lắm, chẳng biết mẹ tôi biết được sẽ làm gì chứ, sẽ bắt tôi bỏ sao? Không đời nào, dù ra sao tôi cũng phải bảo vệ cho con của tôi và Thế Anh. Tôi chẳng biết làm gì nữa, đi lên phòng nằm vắt óc suy nghĩ. Thế nào mà ngủ quên luôn tới tận sẩm tối.
" Nhi ơi xuống ăn cơm. "
" Dạ mẹ! "
Mẹ tôi nấu cơm xong rồi, tôi chỉ cần ngồi vào ăn thôi.
" Hôm qua con đi đâu mà không về nhà vậy?"
" Dạ...con ngủ nhà cái Tuệ."
" Con gái không về nhà đêm thế là không tốt, hàng xóm người ta dị nghị đấy, biết không?"
" Dạ, con biết rồi."
" Thôi ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ vào dọn bát canh."
" Vâng."
Cạch! Bát canh cá được đặt ngay trước mặt tôi. Không thể chịu được nữa, tôi chạy ngay vào nhà vệ sinh. Lát sau, vừa ra ngoài tôi đã thấy mẹ.
" Chẳng lẽ con..."
Tôi không đáp.
" Nói cho mẹ, có phải không?"
" Mẹ, con...con...có thai rồi!"
Mặt mẹ tôi như biến sắc, bà ngồi thụp xuống nền nhà.
" Trời ơi tôi đã làm gì mà bây giờ lại như thế này đây hả?"
Mẹ tôi bỗng đứng dậy, lấy cái que phơi quần áo vụt tôi. Tôi la oai oái.
" Hôm nay tao phải đánh cho mày tỉnh ra, cho mày ăn học để mày bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ mày hả? Là thằng nào, thằng nào hả con, sao lại dại thế này cơ chứ, con mới cái, ông trời ơi..."
" Mẹ ơi mẹ tha cho con đi mà mẹ, con xin mẹ, huhu..."
" Hôm nay tao phải đánh chết mày, đánh chết mày!"
" Cô ơi có đánh thì đánh cháu đi này, cháu là cha đứa bé, cô đánh Nhi như vậy thì cô ấy sẽ chết mất." Thằng Thế Anh nó từ đâu xông vào, ôm tôi rồi gào lên với mẹ tôi.
" Hóa ra là mày, là mày hả? Tao cứ tưởng mày tốt đẹp như thế nào. Ôi dồi ôi sao mày ngu mày dại thế hả Nhi ơi. "
" Bác, việc này cháu gây ra, cháu phải chịu trách nhiệm, xin bác cho cháu cưới Nhi."
Tôi đang khóc, nghe xong câu nói ấy của nó thì câm luôn. Mẹ tôi cũng bất ngờ chẳng kém, không nói được lời nào. Thế Anh xin mẹ cho tôi cùng nó đi ra ngoài nói chuyện. Mẹ đồng ý.
Trong quán ăn đông đúc, tôi và nó ngồi đối diện nhau. Bát cháo gà nóng hổi được phục vụ dọn lên, bốc khói nghi ngút.
" Ăn đi!"
Thực tình thì tôi không đói.
" Mày không ăn thì cũng phải ăn, vì con. "
Tôi ngậm ngùi cầm thìa lên, tủi thân quá! Tôi lại khóc, chẳng hiểu sao dạo gần đây tôi hay khóc như vậy. Thế Anh chuyển ghế sang bên cạnh tôi, tựa đầu tôi vào vai nó, vỗ vỗ.
" Đừng khóc, tao xin lỗi, để mày phải chịu khổ rồi."
Tôi càng khóc to hơn.
" Thôi nào, đừng khóc, nếu khóc con sinh ra sẽ có đôi mắt buồn."
Tôi phì cười.
" Mày học những cái đó ở đâu vậy?"
" À...ờ thì...tình cờ đọc được trên mạng đấy."
" Thật là tình cờ không, hay cố ý?"
" Tình cờ thật, không tin thì thôi." Nó lúng túng đáp.
Sau những lời ngon ngọt dỗ dành thành công của nó, tôi đã ăn hết bát cháo gà. Xong xuôi đâu đấy mới nói chuyện nghiêm túc.
" Tại sao mày lại nói dối là muốn lấy tao?"
" Tao không nói dối, đó là sự thật, tao muốn lấy mày. "
" Mày nghĩ hôn nhân có thể đem ra đùa được hay sao, muốn lấy thì lấy, dễ như thế à?"
" Tao đang nghiêm túc, dù chẳng thể hoàn hảo nhưng tao vẫn sẽ cố gắng, cố gắng để yêu thương, quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho mày và con..."
Tôi có thể thấy được sự trân thành trong ánh mắt của nó. Nói thật, tôi cảm động, cảm động vì một thằng đàn ông có trách nhiệm như thế.
" Nhi, tin tao lần này, được không?"
Tôi đã gật đầu, là tôi đồng ý, tôi đồng ý cưới nó, đồng ý cùng nó xây dựng gia đình. Và hơn hết, tôi tin nó...
[ Lời tác giả ]