Chương 13: Mua đồ sóng gió

Ngôi sao Prosina là của lãnh chúa thứ bảy trong liên bang: Ngôi sao trực thuộc dưới tay Hắc Quân Soren, quý là vì một trong ba thị trường tự do lớn nhất liên bang vũ trụ, năng lực kiếm tiền xuất sắc, mỗi năm đều đem tới cho lãnh chúa Soren khoản thuế hàng triệu tỷ!

Hành tinh là nơi khởi nguồn của văn minh Pelt, giai đoạn đầu là một tinh cầu cấp chín hoang vu, Soren xem trọng sự sáng tạo của văn minh Pelt ưu việt, ra sức đầu tư, khiến cho nền văn minh Pelt ngày nay trở thành huyết thống ưu tú thứ nhất thứ hai trong liên bang vũ trụ, có nền khoa học kỹ thuật Hextech riêng gần như chiếm một phần tư định mức thị trường của liên bang.

Ở đây bạn có thể mua được sản phẩm Hextech mới nhất và thuần khiết nhất, mỗi năm đều có vô số lãnh chúa tới đây mua số lượng lớn, dẫn tới ngưỡng cửa nơi này càng lúc càng cao.

“Đừng đứng ngốc ra đó nữa, nhanh đăng ký đi, phía sau còn có người xếp hàng đó!”

Người nói chuyện là một nữ cảnh sát Pittsburgh tiêu chuẩn, trang bị một thân khoa học kỹ thuật Hextech giá cả sợ rằng phải lên tới gần triệu thiên thần tệ, khiến cho Hề Dạ nhìn mà đỏ mắt, cũng chỉ có tinh cầu này mới có thể cho cảnh vệ trang bị cao cấp như vậy!

“Tính theo đầu người, mỗi người năm trăm triệu tiền đặt cọc!”

“Đắt vậy ư?” Hề Dạ ngây ra: “Tôi nhớ mười nghìn năm trước còn chưa tới bốn triệu tệ tiền đặt cọc mà?”

“Mười nghìn năm trước?” nữ cảnh sát trợn mắt nhìn hắn một cái: “Sao cậu không lấy giá của kỷ nguyên trước để nói đi? Không giao được tiền ra thì lập tức cút, đừng lãng phí thời gian của bà đây!”

Hề Dạ lặng lẽ lấy thẻ đen của mình ra, dù sao tiền đặt cọc cũng được trả lại, hắn ngược lại không lo lắng, chỉ có điều ngạc nhiên với giá tiêu chuẩn này mà thôi.

Đều nói nữ cảnh sát Pittsburgh và bác sĩ tộc Mộc Linh, nữ giáo viên tộc Hoa Linh là một đối tượng cấp bậc kết đôi, thực tế chứng minh người nói lời này chắc chắn là một kẻ nghèo khó chưa tự mình tới tinh cầu này, thái độ này, còn kiêu ngạo hơn cả nhân viên cả Tử Diệu Tinh, dám cưới về không phải sẽ quỳ bàn phím đến chết ư?

Sau khi điền tài liệu giao tiền đặt cọc xong một đoàn người Hề Dạ thông qua trận truyền tống truyền tống vào trong thành, vừa ra khỏi cửa truyền tống, liền có một đám người xưng là người dẫn đường vây quanh.

Chủng tộc khác nhau, đều là những loại bề ngoài cực tốt, có tộc Hoa Linh được vũ trụ xưng là đẹp nhất, có thành viên Mị tộc câu hồn đoạt phách* nhất, còn có loại linh hồ, thanh loan được chào đón nhất trong hệ Vastaya.

*Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.

Những người này đều tốt nghiệp trường hệ ngôn ngữ, đọc thuộc hơn nghìn loại ngôn ngữ lưu hành trong liên bang, thậm chí người ưu tú còn hiểu ngôn ngữ phụ.

Đối mặt với nhiều lựa chọn như vậy, tất nhiên Hề Dạ chọn một loại….rẻ nhất.

Thân là một lãnh chúa vĩ đại, tất nhiên không thể bị những thứ không thiết thực này mê hoặc được, hắn chỉ cần một người hướng dẫn, cần người xinh đẹp như vậy làm gì?

Hề Dạ thuê một người gấu trúc thuộc phân chi Vastaya, người gấu trúc đều là kiểu ham ăn lười làm điển hình, chỉ số thông minh bình quân của họ không thấp nhưng rất ít có thể tiến vào học viện cao cấp, phần lớn đều là dựa vào ngoại hình tương đối giản dị, chất phác nhận một vài đơn du lịch, cho dù ở trong ngành du lịch, so với những chủng tộc xinh đẹp đó bọn họ cũng kiếm được ít hơn, nhưng bọn họ không quan tâm, bọn họ kiếm tiền một ngày sống một ngày, là chủng tộc phóng khoáng nhất vũ trụ.

Tất nhiên, thuê người gấu trúc vẫn có chỗ tốt, người gấu trúc không hợp tác với bất cứ gian thương nào để làm nghiệp vụ lôi kéo khách hàng, vẫn luôn duy trì danh tiếng chất phác, khiến cho thị trường hướng dẫn của bọn họ cũng coi như là có chỗ đứng.

Bình thường lãnh chúa hiểu được dùng tiền hợp lý đều sẽ thuê người gấu trúc, trong lòng Hề Dạ cũng tự an ủi mình như vậy nói.

“Woa, anh, anh nhìn anh nhìn kìa, nhiều cơ giáp cải tiến mới quá, nhiều loại còn chưa ra thị trường đâu!” mặt tròn màu xanh của tiểu Neeko hưng phấn tới mức đỏ cả lên, một đôi đồng tử màu xanh sáng rực càng thêm lấp lánh!

Những người chơi đó cũng thấy mới lạ mà nhìn xung quanh, các chủng tộc muôn hình muôn vẻ, còn có những mặt hàng trước giờ chưa từng thấy, khiến cho họ ý thức được thế giới quan của trò chơi này sợ rằng đã vượt qua nhận thức của bọn họ, điều này khiến họ càng thêm mong đợi vào nội dung của trò chơi sau này!

Lư Lão Gia chụp màn hình đến hoa cả mắt, đợi tới khi đến chợ cơ giáp, đến cả chụp màn hình anh ta cũng nhất thời quên mất.

Đàn ông yêu gì nhất? Người cổ đại yêu ngựa, người hiện đại yêu xe, mà đề tài khoa học kỹ thuật, cơ giáp là một đề tài mãi mãi không lỗi thời!

Kim cang biến hình, vành đai Thái Bình Dương rộng như vậy tại sao có thể chụp được một trăm hai mươi tám bộ? Còn không phải là bởi vì bên trên có thể nhìn thấy cơ giáp bản người thật?

Mà so với những gì bọn họ nhìn thấy lúc này, mô hình của những bộ phim điện ảnh hư cấu đó quả thật là đáng thương hại!

Vẻ bề ngoài có cảm giác kim loại chói mắt , dữ tợn đó, vượt ra khỏi cảm giác khoa học kỹ thuật, Lư Lão Gia suýt chút nữa không nhịn được mà nhào tới.

“Này….cậu làm gì đó?” Hề Dạ một phát túm lấy đầu quả cầu lông đó: “Đám gai độc mà cơ giáp này dùng là thép varen, một quả cầu tinh linh như cậu cũng dám đến gần hả, chỉ riêng mũi nhọn đó đã có thể đâm cậu vỡ tung cậu có tin không?”

“Có cần khoa trương như vậy không? Mũi nhọn đều…” Can Đế bày ra vẻ mặt không tin.

“Ờm, lão đại….tôi cảm thấy hình như tôi…..” Lư Lão Gia bỗng nhiên có chút yếu ớt nói: “Thủng rồi….”

“Vậy ư?” Hề Dạ tò mò nhéo nhéo, lập tức nhìn thấy Lư Lão Gia từ một quả cầu biến thành một thứ giống như quả nhỏ khô có thể nhìn thấy bằng mắt thường

“Đệt, còn cách tận mất mét mà?” Hề Dạ lập tức ngây ra, sau đó dùng tay chọc chọc: “Này, cậu không sao chứ?”

Lư Lão Gia: “Tôi cảm thấy…. lạnh quá, a, nhiều sao quá, tôi nhìn thấy tổ tiên rồi, tôi còn nhìn thấy Hoàng Tộc đoạt được cúp rồi, ahahaha, Kê Tạp đi chết đi!!”

“Cậu ta đang nói gì vậy?” Hề Dạ tò mò hỏi.

“Một vài ân oán cổ xưa, không đáng nhắc tới!” Can Đế xua xua tay, sau đó chỉ vào ngực mình: “Lão đại, cơ giáp này có chuyện gì vậy? Tại sao cách tận mấy mét cũng có thể bị cắt vậy?”

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy không biết ngực Can Đế nhiều thêm mấy vết thương sâu có thể thấy được cả xương từ bao giờ, trông rất dọa người.”

Hề Dạ: “Thép tốt đều có sự sắc bén của thép, các cậu đều là sinh mệnh cấp một, vậy nên rất dễ bị sự sắc bén của thép nà cắt trúng, có điều loại khả năng cách mấy mét vẫn có thể làm người khác bị thương của cơ giáp này tôi cũng chưa từng thấy.”

“Đây là gai độc mô hình thép rồng mới nhất.” Neeko hưng phấn nói: “Nghe nói là dùng nanh sói bản Hắc Kim để cạnh tranh thị trường.”

Hề Dạ ngây ra, sau đó buồn cười nhìn tiểu Neeko: “Em hiểu biết về cơ giáp như vậy lẽ nào sau này định làm người điều khiển?”

Tiểu Neeko nghe vậy có chút xấu hổ vặn vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Học phí của người điều khiến quá đắt, mà người điều khiển Arcane có yêu cầu rất cao với huyết thống….”

“Không sao….” Hề Dạ thấy cô bé có dáng vẻ như vậy thì đau lòng, ngồi xổm xuống nhéo mũi cô bé một cái, nói: “Yên tâm học hành đi, anh sẽ tìm được gen tốt cho em, cũng sẽ mua cho em một cơ giáp Arcane tuyệt nhất!”

“Thật sao?” mắt cô bé sáng lên, sau đó hưng phấn hôn chụt một phát lên mũ sắt, suýt chút nữa khiến Hề Dạ vui mừng đến mức khoa tay múa chân.

“Lão đại, sau này bọn tôi có thể có cơ giáp không?” Tiểu Tiên Nữ nhìn từng chiếc cơ giáp, hai mắt học theo Neeko lấp lánh, nói.

Bị một titan xanh toàn thân cơ bắp nhìn như vậy tâm tình lúc nãy bị làm nũng đến mềm oặt nháy mắt biến mất, Hề Dạ trợn mắt lườm đối phương một cái, nói: “Tất nhiên không có rồi, sau này titan xanh các cậu chỉ có thể đi trên con đường chiến đấu, người điều khiển là nghề nghiệp tinh thần, mặc dù cơ giáp khác nhau nhằm vào các chủng tộc khác nhau có đặc trưng tương ứng, nhưng muốn điều khiển số lượng khổng lồ như vậy, cần phải là nghề nghiệp chuyên nghiên cứu loại tinh thần, trong các cậu cũng chỉ có cô nhóc mới có cơ hội trở thành người điều khiển….” Hề Dạ nói rồi chỉ Vũ Nữ Vô Qua.

“Cái gì?” tất cả người chơi đều kinh ngạc, Vũ Nữ Vô Qua cười ngốc, một vẻ bày ra biểu tình bị hạnh phúc va vào đầu, còn mấy titan xanh còn lại vẻ mặt đố kỵ, căm tức, ngay cả Lư Lão Gia bán sống bán chết trong tay Hề Dạ cũng không nhịn được mà nhảy lên: “Tôi đã nói sao lại có nghề nghiệp phiền não như nhà phát triển, hóa ra sau này còn có lợi ích như vậy? Chính sách của trò chơi này lừa người quá, trước đây không lọt ra chút tin tức nào?”

Hề Dạ cạn lời, không hiểu nổi lối suy nghĩ của những người tinh cầu D này, tại sao bọn họ lại cho rằng nghề nghiệp ngồi trong văn phòng sẽ phiền não hơn vận chuyển khoáng? Rõ ràng đã cho mọi người cơ hội tự lựa chọn rồi được không? Mọi người thích đi chuyển khoáng còn trách tôi?

“Ờm….Hề Dạ à…..” ba ba vẫn luôn mở miệng không bỗng nhiên nói chuyện.

“Sao vậy?”

“Con có cảm thấy thuộc hạ của con đó lớn hơn một vòng không?”

“Hửm?” Hề Dạ ngây ra, sau đó cẩn thận xem xét, phát hiện thật đúng là như vậy. Ấy, cho dù là Can Đế hay là Lư Lão Gia thân là Mộc Tinh Linh, có vẻ như đều béo hơn một vòng.

“Không phải chứ….” Hề Dạ nhất thời tức giận bấm chuông của chủ quầy.

“Khách hàng tôn kính, xin hỏi có chuyện gì không?” một người gấu trúc ngốc nghếch thở hổn hển chạy bước nhỏ tới.

Hề Dạ tò mò nhìn đối phương, bình thường rất ít người mời người gấu trúc trông quầy hàng, phần lớn tình huống đều là bày một đống ra đó, không phải mời Địa Tinh quý giá, thông minh thì sẽ mời Mị Ma có thể kí©h thí©ɧ tâm tình của người, mời một người gấu trúc ngốc nghếch thì vui vẻ mà bẫy khách hàng thế nào?

Nhưng cho dù dáng vẻ đối phương ngốc nghếch nhưng Hề Dạ vẫn tức giận như cũ, nói: “Hàng triển lãm của các anh sao vậy? Còn bôi độc nữa?”

Người gấu trúc nghe vậy ngượng ngùng vỗ chiếc đầu to béo của mình nói: “Xin lỗi quý khách, đây là răng độc thép rồng loại hình mới nhất, hỗn hợp đó luyện kim sư đỉnh cấp Tổ An luyện độc dược cũng phải mua một ít, chúng tôi cũng đã thiết lập lưới bảo vệ, chỉ là không ngờ sẽ có người đưa sinh mệnh cấp một tới tinh cầu Prosina mua sắm, ngài thật là một người có tiền!”

Hề Dạ nghe vậy khẽ híp mắt, hắn tin câu cuối cùng của đối phương là lời nói thật lòng, dù sao người gấu trúc cũng chưa bao giờ nói dối.

Thế là lửa giận vơi bớt một nửa, cuối cùng xua tay nói: “Mau đi lấy thuốc giải tới đây.”

“Vâng!”người gấu trúc vội vàng chạy bước nhỏ vào trong phòng, gần mười lăm phút sau mới chạy ra với dáng vẻ sắp chết tới nơi, ngượng ngùng cười nói: “Chỉ có một lọ thuốc giải thôi, xin lỗi quý khách rất nhiều…”

“Nhưng tôi có hai thuộc hạ bị trúng độc!”

“Chúng tôi sẽ bồi thường….” Người gấu trúc vẫn ngại ngùng xoa đôi tay béo mập của mình nói.

“Bồi thường tiền?” Mắt Hề Dạ sáng lên, sau đó quay người nhìn hai người trúng độc, tính toán xem ai chết sẽ được bồi thường nhiều tiền hơn một chút.

“Bọn họ đang bàn bạc gì vậy?” mặc dù nghe không hiểu Hề Dạ và người gấu trúc đó đang nói gì, nhưng hai người tai vạ ập lên đầu vẫn nhạy bén như cũ, cảnh giác được ánh mắt không tốt của lãnh chúa.

Bỗng nhiên, trí năng nhắc nhở: Công bố nhiệm vụ tạm thời 《 Không thể buông tha dũng cảm chiến thắng》!

Nội dung nhiệm vụ: hai người đều trúng độc, nhưng thuốc giải chỉ có một bình thì phải làm sao? Đã đến lúc có một trận quyết đấu giữa những người đàn ông rồi, muốn sống tiếp, tiếp tục đi theo lãnh chúa du hành hành tinh hào hoa này, hãy thể hiện ra sự võ dũng của bản thân đi!

Người thắng: phần thưởng năm trăm điểm tích!

Đệt, năm trăm điểm!!

Can Đế lập tức trở nên hưng phấn, bản thân đào khoáng không biết ngày đêm một tháng cũng không kiếm được năm trăm điểm, một nhiệm vụ tùy tiện như vậy đã có được nhiều như thế, quả nhiên….ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo!

Nghĩ tới đây anh ta nhe răng cười nhìn Lư Lão Gia, Lư Lão Gia bị ánh mắt đối phương nhìn tới mức tê dại cả da đầu, vội vàng nói: “Điều này không công bằng, ông đây là một quả cầu tinh linh sao có thể đánh được cầm thú này?”

Can Đế đâu quan tâm sự vùng vẫy của anh ta? Không đợi trí năng nói tiếp, lập tức mạnh như hổ vồ mồi xông tới: “Này, đừng có nói nhiều nữa, làm một trận phân thắng bại như một người đàn ông đi!!”