Chương 45: Nhà Thi Đấu!

"Nguy rồi, có khi nào mẹ con đi ra trùm bao bố người ta rồi không?" Việt Tần ôm con trai đang vẽ của mình lên: "Hoạ sĩ lớn à, một lúc trở về vẽ tiếp, chúng ta đi ra ngoài tìm mẹ trước thôi."

Khang tổng khâm phục, vào lúc này người khác không phải là nên nghi ngờ người vợ đi ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ hay sao? Vậy mà phản ứng đầu tiên của ba to con lại là đi ra ngoài trùm bao bố đập người ta.

Cho nên…. trước đây mẹ bạo lực thật sự đã trùm bao bố đập người ta rồi sao?

Thật sự có sao?

Thầy vẹt nhỏ bên ngoài đang dùng móng của mình xếp gỗ.

"Thầy vẹt nhỏ." Việt Tần duỗi ra cánh tay "Đến đây, dẫn mày ra ngoài chơi."

Thầy vẹt nhỏ lập tức bay tới, đứng trên bả vai ba to con.

"Cảnh này, nếu như được anh em khi còn bé của ba thấy được, không biết sẽ hâm mộ thành thế nào." Tính trẻ con của to con nổi lên.

" Khi còn bé tụi ba đều thích Harry Potter, đặc biệt hy vọng có thể có một con chim làm thú cưng nữa."

Khang tổng 囧, người anh em, đó là con trai của anh, không phải chim cũng không phải thú cưng gì đâu.

Hơn nữa con thú cưng cú mèo của con trai anh, đó mới là thú cưng gần nhất với Harry Potter đấy.

Việt Tần một tay ôm con trai, một bên khác là con vẹt nhỏ đứng, vừa ra đi ra quả nhiên dẫn đến ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ trên đường.

Sau khi lên trên xe, Việt Tần thắt dây an toàn cho con trai mình, sau đó nhìn vẹt nhỏ có chút rầu rỉ: "Không có đai an toàn mày có thể dùng rồi."

Vẹt nhỏ lập tức nắm lấy đai an toàn trên ghế ngồi an toàn trẻ em rồi chen mình vào, phảng phất như đang nói như vậy cũng được.

Việt Tần có chút sợ, nếu như không cẩn thận đè ép thì phải làm sao?

"Mày nên đứng trên vai tao đi." Khang luôn nói.

Thật sự cũng không có cách khác, lúc Việt Tần lái xe, Khang tổng có thể coi là tìm tới cơ hội hỏi vấn đề này.

"Ba cảm thấy mẹ sẽ đi trùm bao bố ai? "

"Ông chủ cũ của ba." Việt Tần nói.

"Khụ khụ khụ" Khang tổng cảm giác mình bị sặc nước miếng, đột nhiên bắt đầu ho khan.

Việt Tần xuyên qua kính chiếu hậu thì nhìn thấy thầy vẹt nhỏ đang dùng cánh vỗ vỗ ngực đứa nhỏ.

Việt Tần càng nhìn vẹt nhỏ càng cảm thấy thích, anh không hiểu sao lại nhớ tới Bảo Bảo trước đây, vào lúc ấy Bảo Bảo còn chưa biết nói chuyện, cũng không có thông minh như hiện tại, ba bị sặc, cũng sẽ đến vỗ vỗ cho ba như vậy.

Việt Tần mở miệng hỏi:"Bảo Bảo, vẹt nhỏ của các con có chủ không?"

Khang tổng vừa đỡ lại thì suýt chút nữa sặc tiếp, nói:"Ba không thể xem nó là chim được."

"Không có, ba nói, nếu như thầy vẹt nhỏ không ngại, vẫn có thể ở nhà chúng ta, mèo hoang trong tiểu khu nhiều lắm, không an toàn đâu."

Khang tổng cảm giác khi vẹt nhỏ vừa nghe đến mèo hoang, lông toàn đều dựng lên, đến cả lông trên đầu cũng xù cả lên.

Việt Tần nói: "Nói đến cũng có chút kỳ lạ, Bảo Bảo, trước đây con rất sợ mèo hoang, hiện tại hình như không sợ nữa thì phải."

Việt Tần nhớ tới con trai khi còn bé, trong tiểu khu chỉ cần có mèo hoang chặn đường, dù cho anh ôm thì con trai cũng sẽ căng thẳng không thể động đậy.

Khang tổng xoa đầu vẹt nhỏ một chút, tâm nói con trai ruột anh hiện tại còn sợ mèo hoang, hơn nữa còn là sợ dữ dội hơn nữa.

Khang tổng vốn cảm thấy buồn cười, nhưng cười cười thì lại cảm thấy lòng chua xót, không biết ở trong tiểu khu, ở những nơi khác, có phải là luôn gặp phải mèo hoang hay không.

Khi nhóc ở trong hình dáng con người thì đã sợ rồi. Hiện tại trong hình dáng con chim nhìn thấy con mèo sẽ vô cùng to lớn.

Khang tổng trước đây chưa từng lo nghĩ cho người khác, từ khi đi tới thân thể này, thường xuyên lo lắng cho vợ chồng trẻ đơn thuần, giờ lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề an toàn của vẹt nhỏ.

"Nó sẽ ở cùng với chúng ta." Khang tổng nói.

"Đến lúc đó do con chịu trách nhiệm chăm sóc thầy vẹt nhỏ có được không?" Thực ra Việt Tần muốn tự mình chăm sóc này con vẹt này, anh cũng không rõ lắm, nhưng cảm thấy rất thích con vẹt nhỏ này, có thể là bởi vì con vẹt nhỏ này rất nhiều lúc đặc biệt giống con trai không biết nói chuyện trước đây của anh.

Nhưng lại nghĩ cần vun đắp cho con trai có trách nhiệm với sinh mạng, nói tóm lại đây là một chuyện tốt.

Khang tổng thở dài một hơi, chỉ có thể nói: "Được ạ."

Mà vào lúc này xe ngừng lại ở ven đường, hai ba con một vẹt xuống xe thì lại phát hiện nơi này là nhà thi đấu, không phải bệnh viện.

Khang tổng chỉ là nhìn thấy nhà thi đấu thì trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ, mở miệng nói: "Ba ơi, có phải ba tìm nhầm chỗ rồi không? Ông chủ trước đây của ba sẽ không phải ở đây đó chứ? "

Vẫn còn nằm ở trong bệnh viện mà.

"Vị trí điện thoại di động mẹ con chính là ở chỗ này."

"A." Không nhìn ra nha, ba to con đơn thuần như vậy, trên thực tế còn cài định vị ở trong điện thoại di động của vợ mình như thế.

"Ba, ba theo dõi mẹ? "

Việt Tần nói: "Nói bậy cái gì đấy, đồng hồ đeo tay của con cũng có định vị của ba mẹ, cùng chung một phần mềm đó. Trên điện thoại di động của mẹ con cũng có vị trí của ba, trên đồng hồ đeo tay của con cũng có định vị, nhưng chỉ là con không nhìn thấy vị trí ba mẹ thôi."

Vì thế, hai vợ chồng trẻ này có thể nhìn thấy vị trí của cậu, nhưng cậu không nhìn thấy vị trí hai vợ chồng trẻ này.

Được rồi.

Việt Tần gọi lại điện thoại cho vợ mình, lần này mở mày nhưng không có ai nhận.

Kỳ quái, vợ anh đến nhà thi đấu làm gì nhỉ?

"Có thể mẹ đến xem giải đấu bóng rổ, hoặc đá bóng chẳng hạn." Khang tổng có chút căng thẳng không tên, hình như mẹ cuồng bạo lực chưa từng lộ thực lực dã man của mình ở trước mặt ba lần nào cả.

Chưa từng lộ ra, có thể là cảm thấy sẽ tổn thương tình cảm hai người, hoặc là một số nguyên nhân khác.

Nói chung Khang tổng cảm thấy phải đánh yểm trợ, cậu không có chút nào hi vọng cái nhà này sẽ tan nát cả:"Ba ơi, chúng ta về nhà thôi, thầy vẹt nhỏ cũng muốn về nha."

Việt Tần nhìn thầy vẹt nhỏ vung cánh bay tới bay lui quang bức tượng, dẫn tới từng trận hoan hô mấy đứa nhỏ phía dưới.

Việt Tần nhìn về phía con trai của chính mình, giống như đang nói con có chắc là nó muốn về không?

"Cũng đã đến rồi, chúng ta cũng đến xem một trận thi đấu đi, ba cũng chưa từng dẫn con đi xem giải đấu thể thao nào."

Mà vào lúc này lục tục có người đến, ở cửa xét vé vào sân.

Hóa ra là ngày hôm nay có thi đấu, không ít người đều mua vé ở internet.

Việt Tần cảm giác rất có thể vợ mình đến xem thi đấu nên ôm con trai, cũng đến mua một vé.

Khang tổng nhìn ba to con mua một vé thi đấu quyền anh thì mi tâm nhảy nhảy.

Khang tổng hỏi "Ba, ba không biết mẹ sao? "

"Ba và mẹ con thầm mến lẫn nhau hồi lúc học trung học, con nói biết là biết cái gì nào?"

Việt Tần nói với con trai: "Lần đầu tiên ba nhìn thấy mẹ con thì ba đã biết, đây chính là mẹ của con ba rồi."

"À à, vậy con yên tâm rồi." Khang tổng nghĩ thầm vừa gặp đã yêu đều coi trọng bề ngoài, ngược lại bề ngoài Hạ Sanh lại không thay đổi, vì thế sẽ không có chuyện gì đâu.

Vị trí của bọn họ ở hàng trước, Khang tổng ôm vẹt nhỏ nhìn võ đài hiện tại vẫn đang trống rỗng, lại không nhịn được mở miệng nói:"Ba ơi, ba cảm thấy thế nào về môn quyền anh nữ?"

"Bảo Bảo, hôm nay con nói nhiều thế."

"Con chỉ muốn hỏi một chút, nói thí dụ như, ba, ba có muốn lấy phụ nữ đánh quyền anh không? Con cảm thấy trông những người phụ nữ kia đánh nhau rất giỏi, còn rất ngầu nữa."

Việt Tần không nhịn được quay đầu, nhìn về phía con trai của chính mình, hơi kinh ngạc mở miệng nói "Bảo Bảo?"

Khang tổng nhắc nhở "Ba à, ba nhất định phải nhớ kỹ, một lát nữa nhất định không nên làm ra không chuyện nên làm, nhất định không nên nói ra những câu không nên nói, quả đấm tương đối lợi hại có thể đấm gãy mũi người ta đấy."

Khang tổng tâm nói, người anh em, tôi chỉ có thể cứu anh tới đây thôi, tiếp theo sau anh phải xem vận mệnh của chính mình đi.

Mà vào lúc này, hai phe tuyển thủ đã lên võ đài, Khang tổng hồi hộp mà nhìn, cậu luôn cảm thấy nữ tuyển thủ hơi lùn kia chính là mẹ cuồng bạo lực.

Nhưng bởi vì có một khoảng cách, không thấy rõ mặt mũi cụ thể.

Khang tổng quay đầu, chuẩn bị nhìn dáng vẻ người bên cạnh trợn mắt ngoác mồm.

Kết quả, lại phát hiện đối phương không có vẻ mặt kinh ngạc gì.

Anh không kinh ngạc sao?

"Vẻ mặt con là ý gì thế?" Việt Tần cảm giác con trai mình hôm nay rất không đúng.

"Ba biết mẹ là tay quyền anh sao? "

"Cái gì?" Việt Tần nhìn trên sân khấu một chút, lại nhìn con trai ngốc bên cạnh một chút, không nhịn được cười nói "Đó không phải là mẹ con đâu."